"Hắn đi rồi." Lang quân Tây ốc đưa mắt nhìn bóng người bước nhanh đi xa, quay lại dò xét: "Móng vuốt tốt thật. Di vật của phụ thân nàng lưu lại sao?"
Ứng Tiểu Mãn cố gắng mở dây da, thu móng vuốt sắt vào trong bao y phục: "Đúng vậy. Cha ta vào núi săn thú, mỗi lần đều mang đôi vuốt sắt này, dùng rất tốt..." Nói xong, nàng bỗng cảm thấy không đúng lắm, "Ta chưa từng nói với huynh, làm sao huynh đoán được là cha ta lưu lại? Nương ta nói cho huynh à?"
Lang quân Tây ốc không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ chuyển hướng đề tài, nhẹ giọng cảm khái một câu, "Mẫu thân nàng luôn tự hào về cha con hai người. Chuyện cha nàng dẫn nàng vào núi săn thú, bà thường xuyên nhắc lại, câu nào cũng là khen ngợi, từng chữ đều là hoài niệm."
Ứng Tiểu Mãn chua xót, nhất thời đỏ hốc mắt, "Trước mặt ta nương không bao giờ nói như vậy."
Lang quân Tây ốc quan tâm đưa khăn vải qua, Ứng Tiểu Mãn nhận lấy lau nước mắt đi, nghe hắn nói, "Hôm nay nàng lập uy với thiết trảo, lần sau đến quỷ thị, nhất định sẽ không có người nào dám gây sự ở trước mặt nàng. Thu quạt này lại đi, chúng ta nên đi rồi."
Ứng Tiểu Mãn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên.
Vào lúc canh bốn, bầu trời đêm đen kịt không trăng có lác đác vài ngôi sao, vừa lúc lý tưởng để bày sạp. Nhưng xung quanh quả thật có không ít quầy hàng đã bắt đầu thu quán, những người mua đang đi dọc theo tường thành đã bắt đầu tản ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play