Lý Trạm trầm ngâm một lát rồi nói: “Người chết cũng như nến tắt, chôn ở đâu có gì khác nhau chứ?”
Nhị Hoàng tử hơi run lên, hắn ta nói: “Người chết rồi… như ngọn nến đã tắt thật sao?”
“Nhị ca…” Lý Trạm nhìn hàng lông mày nhíu chặt của Nhị Hoàng tử, hắn nhanh chóng cười một cái, xua tay nói: “Lỗi của ta, ta không nên nói mấy lời xui xẻo như vậy.”
Mọi người đi dọc theo con đường mòn để tới rừng tùng phía sau.
Trên đường đi Nhị Hoàng tử không ngừng trò chuyện với mọi người, trông rất hào hứng.
Kỷ Khinh Chu vốn có hơi bận tâm về Nhị Hoàng tử, giờ y cảm thấy giọng nói của hắn ta có vẻ đã buông được, trên người cũng không nhìn ra bệnh tật gì, ngược lại trông phấn chấn hơn so với tối qua. Kỷ Khinh Chu âm thầm nghĩ, bản án kia cuối cùng đã chấm dứt, chắc Nhị Hoàng tử cũng đã thoát ra khỏi quá khứ rồi.
Y biết mặc dù Lý Trạm trông có vẻ lạnh lùng nhưng thật ra sâu trong lòng hắn rất để ý tới tình thân.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play