"Hả?" Ban đầu Diệp Thiểm Thiểm không phản ứng kịp, mất mười mấy giây để tiêu hóa câu nói này, sau đó cậu cảm thấy như có một quả bom nổ trên đầu mình, khiến cậu suýt chút nữa nhảy dựng khỏi ghế!
Cuộc đời thật lắm bi kịch! Diệp Thiểm Thiểm đột nhiên lĩnh ngộ được chân lý này, tình huống của Cung Việt hoàn toàn là điển hình của nam chính, còn sáo rỗng hơn cả những bộ phim truyền hình cậu từng xem, tai nạn xe hơi và mất trí nhớ, những tình tiết kinh điển trăm năm.
"Tôi chỉ mất một phần ký ức." Cung Việt giải thích một câu, nói xong, môi hắn mấp máy, định nói "Đừng sợ" nhưng lại cảm thấy hai chữ này không giống điều mình sẽ nói, nên lại nuốt xuống.
Tuy nhiên, đây hẳn là thói quen hình thành trước khi mất trí nhớ, đừng sợ— mình đã từng an ủi Diệp Thiểm Thiểm như vậy sao?
Diệp Thiểm Thiểm ngây người nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Cung Việt, sau đó cậu trợn tròn mắt, vẻ mặt đầy phẫn uất: "Sao trước đây em không phát hiện ra anh diễn giỏi như thế? Vậy ra nãy giờ là anh giả vờ hả! Rốt cuộc ai mới là diễn viên? Em là diễn viên mới đúng mà!”
Lẽ ra sau khi tỉnh dậy, phát hiện mình mất trí nhớ thì phải nên hoảng loạn, mờ mịt, hoặc nghi ngờ mình xuyên không mới đúng chứ?
Cung Việt nhếch mép, ý tứ rất rõ ràng— chính cậu không phát hiện ra mà còn trách tôi?
Trong lúc vô tình, ánh mắt hắn lướt qua tay Diệp Thiểm Thiểm, phát hiện mình rất hiểu các động tác nhỏ của cậu, ví dụ như ngón tay vô thức cạy vào tay vịn của ghế, cho thấy đối phương đang trong trạng thái căng thẳng và lo lắng. Kết luận này dường như không cần suy nghĩ, hệ thống tư duy của hắn đã đưa ra phán đoán chính xác.
Rõ ràng, hắn rất quen thuộc với Diệp Thiểm Thiểm, quen thuộc đến mức ngay cả khi mất trí nhớ, hắn vẫn hoàn toàn hiểu rõ những động tác nhỏ của cậu. Đối với Cung Việt, đây là một điều rất khó hiểu. Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, mà bản thân trước khi mất trí nhớ lại tin tưởng một người như vậy, tin tưởng đến mức câu nói duy nhất để lại đều liên quan đến Diệp Thiểm Thiểm.
Có điều từ trước đến nay, từ tin tưởng gần như không nằm trong từ điển của hắn.
Xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, Cung Việt cúi đầu trầm tư.
Còn Diệp Thiểm Thiểm thì đầu óc đã bị tin sốc này của Cung Việt làm cho hoạt động hết công suất.
Từ lúc cậu bước vào phòng bệnh cho đến bây giờ, tất cả những biểu cảm, động tác nhỏ, giọng điệu và sự ngừng nghỉ khi nói của Cung Việt đều giống như những bức ảnh tĩnh, bắt đầu tua chậm từng khung hình một trong đầu cậu. Thông qua so sánh phân tích, Diệp Thiểm Thiểm xác định, Cung Việt trước mặt cậu, cho dù là giọng điệu, thói quen hay biểu cảm vi mô trên khuôn mặt, đều gần giống với trạng thái khi hai người mới quen biết.(App T-Y-T)
Điều này chứng tỏ, Cung Việt hẳn là đã mất đi ký ức của hơn bốn năm gần đây.
Trước đây cậu cũng đã phát hiện ra những chi tiết này, nhưng cậu hoàn toàn không nghĩ đến khía cạnh đó, cứ tưởng là sau tai nạn xe hơi, Cung Việt vẫn chưa hồi phục. Hơn nữa, Cung Việt lạnh lùng, còn cầm máy tính bảng làm việc chăm chỉ, ai mà nghĩ hắn lại mất trí nhớ chứ.
Nhưng tại sao lại mất đúng đoạn ký ức này? Liên tưởng đến vụ tai nạn xe hơi trước đó, cậu đột nhiên có một dự cảm không lành. Diệp Thiểm Thiểm không nhịn được đứng dậy, đi qua đi lại vài vòng tại chỗ, trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ hỗn độn, giống như pháo hoa nổ tung.
Cảm thấy tế bào não sắp chết hết rồi, Diệp Thiểm Thiểm mới ngừng lại, khoanh tay, vô thức đưa ngón tay lên miệng. Vừa cắn móng tay được vài cái, cậu liền nghe thấy giọng nói của Cung Việt: "Bẩn." Một chữ đã thể hiện đầy đủ sự ghét bỏ.
Cảnh tượng này hoàn toàn trùng khớp với một cảnh nào đó trong ký ức, Diệp Thiểm Thiểm hơi sững sờ nhìn Cung Việt, thấy đối phương đang nhìn chằm chằm vào tay cậu, rất không đồng tình với hành vi cắn móng tay của cậu.
Trước đây cũng vậy, Cung Việt hơi bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, không chịu được những thứ gồ ghề không bằng phẳng, nhất định phải sửa thói quen cắn móng tay của cậu. Diệp Thiểm Thiểm đã lâu không cắn móng tay rồi, lần này vì đầu óc quá rối loạn, nhất thời không chú ý.
Tâm trạng đột nhiên tốt lên, Diệp Thiểm Thiểm xoa xoa ngón tay trên môi, sau đó nhanh chóng giấu tay ra sau lưng: "Được rồi, không cắn nữa, không cắn nữa." Cậu cười với Cung Việt, môi đỏ răng trắng, rất đẹp.
Lúc này Cung Việt mới hài lòng.
Nghĩ một chút, Diệp Thiểm Thiểm hỏi hắn: "Anh tỉnh dậy đã biết mình mất trí nhớ rồi đúng không? Lúc đầu anh không định nói cho Easter và quản gia biết chuyện anh mất trí nhớ, là vì nghi ngờ sao?" Vì vậy sau khi tỉnh dậy, mới không nói gì, chỉ bảo người ta đưa cậu về.
"Ừ."
Nhận được câu trả lời khẳng định, Diệp Thiểm Thiểm nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng: "Vậy anh còn nhớ em không?" Nói xong, cậu dùng ngón tay chỉ vào mình, mà đúng lúc, ngón tay đưa ra lại chính là ngón tay vừa cắn móng tay. Vì vậy ánh mắt Cung Việt rất trùng hợp rơi vào móng tay gồ ghề.
Khoảnh khắc này, Cung Việt đột nhiên cảm thấy, ngón tay thon dài, da trắng nõn, đầu ngón tay hơi ửng hồng— nhìn như vậy, móng tay gồ ghề hình như cũng không đến nỗi khó coi.
Không, chắc chắn là thẩm mỹ của mình có vấn đề rồi.
Ép buộc dời mắt đi, Cung Việt nhìn vẻ mặt hơi lo lắng của Diệp Thiểm Thiểm, hiếm khi có chút do dự. Bởi vì hắn hiểu, dù sau này có khôi phục trí nhớ hay không, hắn vẫn là Cung Việt. Nhưng đối với Diệp Thiểm Thiểm mà nói, hắn đã không còn là Cung Việt mà cậu quen biết bốn năm, ở chung bốn năm nữa rồi.
Thế nhưng, bây giờ hắn cần sự giúp đỡ của Diệp Thiểm Thiểm. Có lẽ, hắn có thể nói với Diệp Thiểm Thiểm, mình vẫn còn nhớ mơ hồ một chút ký ức liên quan đến cậu...
Xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, Cung Việt vẫn lựa chọn phủ nhận: "Tôi không nhớ cậu."
Cho dù có thể vì vậy mà mất đi sự giúp đỡ của Diệp Thiểm Thiểm, nhưng cuối cùng hắn vẫn lựa chọn không lừa dối cậu.
Đối với câu trả lời này, Diệp Thiểm Thiểm lại thở phào nhẹ nhõm một cách khó hiểu, cậu còn tưởng Cung Việt sẽ lừa cậu nói là nhớ chứ, đối với kim chủ của mình, cậu vẫn rất hiểu, chính là một nhà tư bản mặt than, tâm cơ thâm trầm không hơn không kém.
"Em cũng đoán anh không nhớ." Cảm thấy mình và Cung Việt đã đặt nền móng tin tưởng cơ bản nhất, nụ cười của Diệp Thiểm Thiểm trở nên thoải mái, cậu đưa tay lấy một quả táo trên bàn bên cạnh, tung lên hai cái, nhìn người đàn ông ngồi trên giường với vẻ mặt rạng rỡ: "Nể tình anh không lừa em, em sẽ rộng lượng tha thứ cho hành vi thử em trước đó của anh, nhưng mà, không được có lần sau đâu đấy."
Không còn cách nào khác, chính là rộng lượng như vậy đó.
"Được."
"Vậy lý do là gì?" Diệp Thiểm Thiểm nhanh chóng cắt một miếng táo, còn rất trẻ con làm thành hình con thỏ, đưa đến trước mặt Cung Việt, đối phương do dự vài giây mới nhận lấy.
Diệp Thiểm Thiểm sững người, sau đó mới phản ứng kịp— động tác này trước đây làm quá thành thạo, quên mất là trước khi quen cậu, Cung Việt chưa bao giờ ăn đồ ăn người khác đưa cho.
Nghĩ một chút, cậu trực tiếp nhét một miếng vào miệng mình, hất cằm lên, nói ú ớ: "Yên tâm ăn đi, táo không có vấn đề gì đâu." Cậu nhai vài cái rồi nuốt xuống, còn cố ý há miệng "a" một tiếng, cho Cung Việt xem là cậu thật sự đã nuốt xuống rồi.
Cung Việt nhìn Diệp Thiểm Thiểm đang cười híp mắt, từ từ đưa miếng táo vào miệng, nước táo lan tỏa trong khoang miệng, mang theo vị ngọt thanh và hương thơm của trái cây.
Thấy Cung Việt đã ăn, Diệp Thiểm Thiểm đặt dao gọt hoa quả và phần táo còn lại xuống: "Có thể nói cho em biết không? Lý do anh tỉnh dậy liền tìm em ấy."
Đã không nhớ em rồi, vậy sao lại biết em tên Diệp Thiểm Thiểm?
Đầu lưỡi Cung Việt lướt qua phần thịt quả mềm mại, trả lời: "Bởi vì tôi nhìn thấy một câu mình để lại."
Một câu để lại? Diệp Thiểm Thiểm hơi nhíu mày, không ngắt lời.
"Hẳn là tôi trước khi mất trí nhớ để lại." Giọng Cung Việt hơi trầm, nhưng phát âm rất rõ ràng, hắn ngẩng lên nhìn chằm chằm vào người đối diện, không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào dù là nhỏ nhất của đối phương: "Câu đó là, ngoài Thiểm Thiểm ra, thì đừng tin bất kỳ ai."
Nghe Cung Việt nói xong, lông mày Diệp Thiểm Thiểm càng nhíu chặt hơn, cậu đưa tay cầm lại quả táo, trực tiếp cắn "rộp rộp" hai miếng.
Cậu không hề cảm thấy vui vẻ vì sự tin tưởng "độc nhất vô nhị" này. Bởi vì ý nghĩa tiềm ẩn của câu nói này, chính là ngoài cậu và Cung Việt có thể dựa vào nhau sưởi ấm ra, thì không thể dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai khác, bởi vì kẻ thù ẩn nấp trong bóng tối, có thể là người lạ, cũng có thể là Easter, thậm chí là quản gia Hawke. Những kẻ thù tiềm ẩn đó sẽ bất ngờ đâm sau lưng họ vào lúc họ không hề phòng bị.
Diệp Thiểm Thiểm gãi đầu, cậu cảm thấy mình sắp sửa bước chân vào giới thám tử, mà trợ thủ lại là Cung Việt bị mất trí nhớ, sự kết hợp này cũng khá kỳ lạ.
Còn Cung Việt thì nhìn phản ứng của cậu, thầm nghĩ, mức độ tin tưởng giữa mình trước đây và Diệp Thiểm Thiểm còn sâu sắc hơn hắn dự đoán. Rõ ràng Diệp Thiểm Thiểm cho rằng việc hắn chỉ tin tưởng một mình cậu là điều đương nhiên.
Đương nhiên sao?
Hai người mỗi người một suy nghĩ, trong phòng rất yên tĩnh.
Ăn xong một quả táo, cảm thấy đứng hơi mỏi, Diệp Thiểm Thiểm rất tùy ý ngồi xuống mép giường, đôi chân dài với đường nét hoàn hảo duỗi thẳng một cách tự nhiên, tư thế thoải mái. Cậu hỏi Cung Việt: "Cảm giác như em cứ hỏi anh có một câu, vậy thì em hỏi thêm một câu nữa, anh có thể xác định mình đã quên bao nhiêu ký ức không?"
Mặc dù cậu có thể phỏng đoán đại khái, ký ức của Cung Việt dừng lại trước khi quen cậu, nhưng thời điểm cụ thể thì không biết.
Phát hiện Diệp Thiểm Thiểm lại ngồi lên giường mình, Cung Việt nhìn thêm vài lần mới trả lời: "Bốn năm trước. Nói chính xác là, ký ức của tôi dừng lại ở bốn năm sáu tháng trước, tất cả mọi chuyện trong khoảng thời gian này, tôi đều không nhớ ra."
Nói xong, hắn lại liếc nhìn Diệp Thiểm Thiểm đang ngồi bên mép giường, rõ ràng là rất để tâm. Nhưng hắn phát hiện, mình lại hoàn toàn không có ý định bảo đối phương đổi chỗ ngồi.
Thói quen thật sự rất đáng sợ, đặc biệt là hắn đã quên mất mình đã hình thành những thói quen này như thế nào. Cung Việt cảm thấy mình cần nhanh chóng thích nghi với loại cảm giác giống như bị đa nhân cách này. Bởi vì chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, hắn đã cảm thấy mình đã liên tục phá vỡ giới hạn và nguyên tắc của bản thân vì Diệp Thiểm Thiểm.
Thời điểm đặc biệt "bốn năm sáu tháng" khiến Diệp Thiểm Thiểm giật mình trong lòng, cậu không nhịn được lại gãi mái tóc hơi rối của mình, lo lắng nói: "Điểm dừng ký ức của anh, chẳng lẽ đúng lúc dừng lại vào ngày ba mươi tháng mười hai sao?"
Nghe thấy cậu nói câu này, ánh mắt Cung Việt rõ ràng có sự thay đổi.