“Đến lượt tôi hỏi cậu.” Từ chối trả lời câu hỏi của Diệp Thiểm Thiểm, Cung Việt như đang trốn tránh mà giành lại quyền chủ động.

Diệp Thiểm Thiểm lập tức nhận ra điều gì đó, phối hợp chuyển chủ đề, cười như không có chuyện gì xảy ra: “Được rồi, được rồi, anh muốn hỏi gì thì cứ hỏi, em đảm bảo không lừa dối, không giấu giếm.” Nói xong, cậu thu cái chân đang duỗi ra lại, ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nhìn Cung Việt, chờ đợi câu hỏi của đối phương.

Nếu bỏ qua những ý tưởng bất chợt của Diệp Thiểm Thiểm, cùng với thuộc tính lắm lời xuất hiện theo từng đợt, chỉ cần nhìn vẻ ngoài khi cậu yên lặng ngồi thế này, sẽ khiến người ta cảm thấy cậu giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, ngay cả tỷ lệ ngũ quan và vóc dáng, đều giống như được tạo ra qua thiết kế tỉ mỉ và điều chỉnh tinh tế, không có một chút khuyết điểm nào.

“Trước đó cậu nói, cậu là một diễn viên?”

“Đúng vậy.” Diệp Thiểm Thiểm gật đầu: "Để em nghĩ xem, em bắt đầu diễn xuất từ năm ngoái, nhưng đều là những vai phụ nhỏ, không nằm trong top 5 nam chính. Đoàn phim lần này là bộ phim điện ảnh thứ hai của em, vai diễn là một Lâu chủ của Tinh Thần Lâu tà đạo, chỉ xuất hiện có mấy cảnh, võ công rất lợi hại. Lý do em nhận vai này là vì em rất thích trang phục trong phim, cổ trang màu đỏ tươi, thực sự rất đẹp!”

Nói đến đây, giọng điệu của cậu lại sôi nổi trở lại, vốn còn muốn nói tiếp, nhưng cậu đột nhiên nhớ ra đối với Cung Việt hiện tại, hai người có lẽ vẫn chưa thân thiết lắm. Vì vậy, Diệp Thiểm Thiểm có chút tiếc nuối mà ngậm miệng, cố gắng nuốt năm trăm chữ còn lại xuống.

Ngực đau vì phải nhịn nói.

Cung Việt gật đầu, hắn không quan tâm vai diễn đó là gì, trang phục trông như thế nào, hắn quan tâm đến việc khác hơn: “Tôi và cậu, là quan hệ gì?”(App T-Y-T)

Sau khi tỉnh lại, hắn phát hiện ra quản gia và Easter đều gọi Diệp Thiểm Thiểm là “Diệp thiếu” - đây là một cách gọi kính trọng, và khi Easter đi đón người, theo lệ thường, đã trực tiếp sử dụng máy bay riêng của hắn, có thể thấy việc này không phải chỉ xảy ra một hai lần. Mà khi Diệp Thiểm Thiểm chào hỏi hắn, lại dùng cách xưng hô là “anh”, thông tin tiết lộ trong lời nói cũng cho thấy, cậu và hắn rất thân thiết, ít nhất là thường xuyên đi cùng nhau.

Nhưng trong ký ức hiện tại của hắn lại chưa từng xuất hiện một người như vậy, điều đó có nghĩa là thời gian hai người quen biết nhau nhiều nhất cũng chỉ bốn năm sáu tháng.

“Kim chủ.” Đối với câu hỏi này, Diệp Thiểm Thiểm không cần suy nghĩ, liền buột miệng nói ra: "Mối quan hệ giữa anh và em, ừm, chính anh đã nói, là bao nuôi. Nói chung anh là kim chủ của em, em là tình nhân của anh, anh đi hỏi quản gia hay Easter đều được, mọi người đều biết rõ.”

Diệp Thiểm Thiểm không nói dối, bởi vì từ “bao nuôi” là do Cung Việt nói với cậu, khi đó cậu mới theo Cung Việt trở về thành phố B, môi trường xa lạ xung quanh khiến cậu sợ hãi đến mức tim như muốn nổ tung. Sau đó, Cung Việt nói rõ với cậu, đừng sợ, hắn sẽ chăm sóc tốt cho cậu, bao ăn bao ở bao tiền tiêu vặt, nếu muốn làm gì thì cứ việc nói với hắn, điều gì cũng được.

Mà mấy năm nay, Diệp Thiểm Thiểm cũng cảm thấy, mặc dù phải đi học, làm bài tập, thi cử, mà điểm mấu chốt là còn bị hạn chế số lượng kẹo mút mỗi ngày, nhưng cậu không thể không thừa nhận, Cung Việt vẫn là một kim chủ rất đạt tiêu chuẩn.

Có điều cậu cũng rất tò mò, kim chủ của người khác trông như thế nào nhỉ, có hạn chế lượng đồ ngọt như thế không? Nhưng cậu không có cơ hội tìm hiểu và so sánh.

“…” Cung Việt im lặng. Hắn không nghĩ rằng Diệp Thiểm Thiểm sẽ lừa dối hắn về chuyện này, bởi vì lời nói dối như vậy quá dễ bị vạch trần. Nhưng… bao nuôi? Kim chủ? Nhẩm đi nhẩm lại câu trả lời này trong đầu, hắn thực sự khó có thể tưởng tượng, mình lại nuôi một tiểu minh tinh, còn nuôi tận bốn năm.

Rốt cuộc là có vấn đề gì? Khoảnh khắc này Cung Việt có chút hoài nghi nhân sinh.

Tuy nhiên, điều này cũng có thể giải thích tại sao khi đối mặt với Diệp Thiểm Thiểm, hắn lại liên tục phá vỡ nguyên tắc hành xử của mình - cái chuyện bao nuôi, bản thân nó đã rất không phù hợp với nguyên tắc hành xử của hắn rồi. Và điều đó cũng có thể giải thích nguyên nhân tại sao hai người lại thân thiết như vậy.

Xác định được bản thân trước đây và Diệp Thiểm Thiểm có mối quan hệ đặc biệt, giọng điệu của Cung Việt hiếm khi dịu dàng hơn một chút, mặc dù sự dịu dàng đó không rõ ràng lắm: “Vậy chúng ta quen nhau khi nào?”

Diệp Thiểm Thiểm liếc nhìn biểu cảm của Cung Việt, có chút không hiểu hoạt động tâm lý của đối phương. Tuy nhiên, câu hỏi hiện tại này, quả thực có thể dẫn đến hàng loạt khu vực nguy hiểm, vì vậy cậu cân nhắc từng chữ một để đưa ra câu trả lời: “Bốn năm sáu tháng trước, ngày 31 tháng 12, nửa đêm.”

Cho nên Cung Việt là quên cậu đúng vào thời điểm đó. Sau khi trả lời xong, cậu lại cẩn thận quan sát sắc mặt của Cung Việt, không biết có nên tiếp tục nói hay không.

“Tiếp tục.”

Đây là anh bảo em nói tiếp đấy nhé, hậu quả em sẽ không chịu trách nhiệm đâu! Diệp Thiểm Thiểm ôm tâm lý liều chết, trước tiên hỏi một câu hỏi quan trọng: “Trong ký ức cuối cùng của anh, anh đã lên máy bay chưa? Chính là chuyến bay đến… đảo Misius.”

Vừa dứt lời, cậu liền thấy Cung Việt đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn cậu.

Bị ánh mắt này nhìn chằm chằm, Diệp Thiểm Thiểm suýt nữa thì mềm nhũn cả chân. Trong lòng gào thét, cứu mạng! Tôi thực sự không muốn tiếp tục chủ đề này nữa! Hu hu hu—

“Ừ.” Lên máy bay đến đảo Misius, là ký ức cuối cùng trong đầu Cung Việt.

Năm hắn sáu tuổi, mẹ hắn, Cung Ấu Lê, rời khỏi nhà họ Cung, tham gia một dự án nghiên cứu kỹ thuật gen có tên gọi là “Kế hoạch Tạo Thần”, viện nghiên cứu được xây dựng trên đảo Misius. Vì vậy, kể từ năm đó, cứ vào ngày 30 tháng 12, hắn lại đi máy bay riêng đến đảo Misius để gặp mẹ, cùng nhau đón sinh nhật. Sau đó, vào ngày 1 tháng 1, hắn sẽ bay trở về nhà họ Cung để tham dự buổi họp mặt gia đình. Thói quen này đã kéo dài mười bảy năm.

Lòng bàn tay đổ mồ hôi nhớp nháp, nuốt nước bọt, Diệp Thiểm Thiểm lấy hết can đảm tiếp tục hỏi: “Chiếc máy bay anh ngồi khi bay đến trên biển, vì phi công bị kẻ thù của nhà họ Cung mua chuộc, nên máy bay chưa kịp hạ cánh xuống đảo Misius đã trực tiếp rơi xuống biển, chuyện này, anh còn nhớ không?”

Đồng tử của Cung Việt co rút lại trong giây lát, sau đó mím chặt môi lắc đầu.

Không nhớ - đối với câu trả lời này, Diệp Thiểm Thiểm không biết có nên vui mừng hay không, điểm dừng ký ức của Cung Việt vừa đúng lúc dừng lại ở đây.

Cậu do dự nhìn Cung Việt, đối phương càng bình tĩnh, ngay cả nhịp thở cũng không thay đổi, Diệp Thiểm Thiểm càng cảm thấy hoảng sợ. Giống như, mặc dù Cung Việt đã mất đi đoạn ký ức này, nhưng hắn đã suy đoán ra những chuyện xảy ra sau đó.

Khoảnh khắc này, Diệp Thiểm Thiểm cảm thấy cổ họng đau rát, không nói nên lời.

Cảm nhận được sự do dự của Diệp Thiểm Thiểm, trái tim Cung Việt như bị móng vuốt sắc nhọn nắm chặt, không ngừng siết chặt, từng cơn đau âm ỉ truyền đến, hắn gần như dùng hết sức lực, mới phun ra được một câu: “Nói tiếp.”

Dù thế nào thì Cung Việt cũng sẽ biết, vậy chi bằng tự mình nói ra. Nghĩ như vậy, Diệp Thiểm Thiểm nhắm chặt mắt, tăng tốc độ nói ra những lời còn lại: “Không lâu sau khi máy bay của anh rơi xuống biển, căn cứ thí nghiệm trên đảo Misius đã xảy ra một loạt vụ nổ, tất cả các tòa nhà và thiết bị thí nghiệm… bao gồm tất cả các nhà nghiên cứu, đều… biến mất trong vụ nổ này.”

Nhớ lại cảnh tượng lửa cháy ngút trời vẫn còn rõ ràng trong ký ức, và tiếng nổ gần như xuyên thủng màng nhĩ, Diệp Thiểm Thiểm cảm thấy ngay cả hơi thở cũng đau đớn. Vô số người cậu ngày đêm sống cùng, đều hoảng loạn chạy trốn trong biển lửa, tiếng la hét vang lên khắp nơi.

Trong khung cảnh này, Cung Ấu Lê nắm lấy cổ tay cậu, lực đạo mạnh như muốn bóp nát xương cổ tay cậu.

“Tiểu Nhất, sau khi rời khỏi đây, con nhất định phải sống thật tốt, phải nhìn ngắm thế giới này thật kỹ, con biết chưa? Nếu con gặp được Việt Việt…”

Ngay cả giọng nói này cậu cũng vẫn nhớ rõ ràng, cảm giác như mọi chuyện vẫn còn xảy ra ngày hôm qua. Diệp Thiểm Thiểm đột nhiên rất ghét trí nhớ như máy ảnh của mình, bởi vì nó khiến tất cả ký ức đều giữ được sự sống động, cậu căn bản không thể lựa chọn quên đi.

Bầu không khí ngưng trệ, như dòng sông bị đóng băng.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, trong phòng bệnh yên tĩnh, tiếng thở của Cung Việt rõ ràng đến lạ thường. Hắn giống như một con thú hoang bị thương, không cho phép bất kỳ ai chạm vào vết thương đó, mặc cho vết thương ngày càng sâu, cơn đau ngày càng mạnh. Mà giữa vẻ mặt căng thẳng của hắn, lộ ra nỗi đau không thể che giấu, ngay cả đầu ngón tay cũng không ngừng run rẩy.

Diệp Thiểm Thiểm vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy Cung Việt như vậy. Khoảnh khắc này, cậu nhớ lại hơn bốn năm trước, mình đã cứu Cung Việt từ biển lên. Cậu mang theo Cung Việt đã hôn mê, bơi trên biển mênh mông vô tận rất lâu, mới đến được một hòn đảo nhỏ ở rìa quần đảo Misius.

Sau khi đặt Cung Việt xuống đất, cậu có chút ngơ ngác ngồi trên tảng đá lộ thiên, ngày hôm đó, là lần đầu tiên cậu ra khỏi căn cứ thí nghiệm, còn chưa biết gì, chưa thấy gì cả. Vô tình ngẩng đầu lên, đập vào mắt cậu là bầu trời đêm đầy sao và sâu thẳm. Khoảnh khắc đó, cậu thực sự bị chấn động.

Đúng lúc cậu ôm đầu gối ngẩn người nhìn bầu trời sao, Cung Việt đang hôn mê bên cạnh phát ra một tiếng ho khan. Cậu vội vàng lại gần, liền phát hiện đối phương đã tỉnh lại, màu mắt còn sâu hơn cả biển cả dưới bầu trời đêm, khiến cậu có chút sợ hãi.

Sau đó, Cung Việt mím chặt môi, kéo theo chân bị thương, cố gắng đi về phía đảo Misius, cuối cùng lại bị biển cả chặn đường. Mà thứ đập vào tầm mắt của hắn, là biển lửa bốc lên ngút trời, cùng với tiếng nổ liên tục. Cả đảo Misius giống như một quả cầu lửa khổng lồ trên biển, còn đang cháy càng lúc càng dữ dội. Các loại vật liệu nguy hiểm trong phòng thí nghiệm gặp lửa, càng bộc phát sức mạnh khủng khiếp.

Cảnh tượng đó, đến bây giờ Diệp Thiểm Thiểm vẫn còn nhớ rõ ràng. Lúc đó, cậu có chút bối rối đứng sau lưng Cung Việt, nhìn đối phương toàn thân ướt sũng, còn nhỏ nước. Móng tay ghim sâu vào da thịt lòng bàn tay, máu hòa lẫn với nước biển, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.

Mắt Cung Việt đỏ hoe, nhưng không thể rơi một giọt nước mắt nào. Qua một lúc lâu, hắn mới như mất hết sức lực, đầu gối “bịch” một tiếng quỳ xuống đất.

Đối diện với hướng đảo Misius, đối diện với nơi mẹ hắn qua đời.

Tự nhủ đừng hồi tưởng lại những ký ức không tốt đó nữa, Diệp Thiểm Thiểm đứng bên giường, nhìn Cung Việt hồi lâu, chậm rãi ngồi xổm xuống, nắm lấy những ngón tay đang run rẩy của Cung Việt vào lòng bàn tay mình, nắm chặt.

Cảm nhận được những đầu ngón tay lạnh lẽo bắt đầu ấm lên, cậu ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen láy của Cung Việt: “Cung Việt.” Diệp Thiểm Thiểm hít sâu một hơi, giọng hơi khàn, mang theo tiếng nghẹn ngào: "Khi đưa em ra khỏi đảo Misius, dì Ấu Lê, cũng chính là mẹ anh, bà ấy đã dặn em nhất định phải nói với anh, bà ấy mãi mãi yêu anh, và, xin lỗi.”

Phát hiện những ngón tay đang nắm trong lòng bàn tay mình run rẩy dữ dội hơn trước, Diệp Thiểm Thiểm dứt khoát quỳ lên giường, thẳng lưng, rồi tựa đầu vào vai Cung Việt.

Nhiệt độ cơ thể của hai người hòa vào nhau trong khoảnh khắc này, như đang dành cho nhau sự an ủi sâu sắc nhất.

Cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, cậu hít hít mũi, nước mắt không báo trước liền trào ra, dù cố gắng thế nào cũng không thể kìm nén được: "Hu hu, em cũng rất nhớ bà ấy, nhớ mẹ Ấu Lê…” Không nhịn được nữa, Diệp Thiểm Thiểm oa một tiếng khóc lớn, nước mắt nước mũi đều thấm vào quần áo của Cung Việt.

Nghe thấy tiếng khóc bên tai, trên vai có cảm giác ẩm ướt ấm áp, Cung Việt hơi hoàn hồn, cứng đờ vài giây, rồi hắn chậm rãi rút tay ra khỏi lòng bàn tay Diệp Thiểm Thiểm. Sau khi do dự một lút, cuối cùng hắn vẫn đưa tay ôm lấy cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play