Nghe tiếng “cạch” của cửa đóng, Diệp Thiểm Thiểm rùng mình. Giây phút này, cậu vô cùng muốn gọi quản gia quay lại. Mấy chục ngày không gặp, vừa vào đã phải đối mặt với Cung Việt, kỹ năng này của cậu thật sự đã mai một rồi!
Gần như theo bản năng, từ xa cậu đã cảm nhận được tâm trạng bất ổn của Cung Việt. Điều này khiến Diệp Thiểm Thiểm chần chừ tại chỗ hồi lâu, không dám nhào tới như trước.
Cậu bắt đầu quan sát tấm rèm màu xám nhạt – ừm, xám bạc, đen, đúng là màu sắc Cung Việt hay chọn, phong cách lạnh lùng thật đơn điệu. Mắt cậu chuyển sang chiếc áo vest treo trên giá, ừm, kiểu dáng cũng na ná nhau, nhưng dáng người Cung Việt đẹp, mặc vest quả thật rất ra dáng…
Vài giây sau, ánh mắt cậu lại chuyển sang chồng tài liệu dày cộp bên giường, còn nhanh chóng tự mình thêm vào thiết lập “tổng tài”, thầm đánh giá: Cung Việt đúng là một nhân viên ưu tú, tận tụy với công việc, tinh thần rất đáng khen ngợi, bị tai nạn giao thông mà vẫn không quên làm việc, có thể cân nhắc tăng lương cho hắn, à không, cũng không bị thương, vậy có nên cho nghỉ bệnh không nhỉ…
Diễn sâu không tưởng.
“Diệp Thiểm Thiểm.”
“Hả?” Bất ngờ nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi tên mình, Diệp Thiểm Thiểm theo bản năng đáp lại, cậu ngẩng đầu lên, liền chạm vào ánh mắt Cung Việt.
Rồi tim cậu đập thình thịch.(App T-Y-T)
Giống như con nai bị thợ săn bẫy chân, Diệp Thiểm Thiểm vội vàng dời mắt, thở không ra hơi. Cậu còn nghiêm túc tự biên tự diễn trong đầu:
Nửa tháng không gặp, kim chủ càng đáng sợ hơn trước, mình phải làm sao đây?
— Chỉ có thể chiến đấu đến cùng!
“Diệp Thiểm Thiểm.” Ngay cả khi đang ngồi trên giường bệnh, người đàn ông đó vẫn toát ra khí thế kinh người, hắn lại gọi tên cậu một lần nữa, rồi nói ngắn gọn: "Lại đây.”
Diệp Thiểm Thiểm vừa thầm mắng đôi chân mình không nghe lời, vừa nhanh chóng bước về phía giường bệnh. Cậu có một kỹ năng thiên phú, đó là phán đoán chính xác tâm trạng của Cung Việt. Lúc mới vào cửa là “bão tố”, còn bây giờ “biểu đồ tâm trạng Cung Việt” hiển thị: âm u.
Lúc này không nên tự tìm đường chết— mặc dù cậu tự tìm đường chết không dưới mười lần hai mươi lần gì rồi.
Vừa bước những bước nhỏ, Diệp Thiểm Thiểm vừa cảm thấy mình giống như cô bé quàng khăn đỏ đáng thương, còn Cung Việt là sói xám, vừa gặp tất nhiên cô bé quàng khăn đỏ phải run chân.
Nhưng sói xám bảo cậu lại gần, cậu nào dám tránh xa. Dù có bị ăn thịt, cũng vẫn phải sáp lại, hu hu hu.
Ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, đối diện với Cung Việt, Diệp Thiểm Thiểm ngồi rất nghiêm chỉnh. Nhưng cậu cứ luôn cảm thấy như có đinh ghim trên ghế, chọc vào mông khiến cậu khó chịu, khiến không nhịn được mà nhích qua nhích lại, rất bồn chồn.
Lặp lại vài lần, thấy Cung Việt vô cảm nhìn mình, Diệp Thiểm Thiểm nhanh chóng dừng động tác, bật chế độ cười tươi, còn giơ tay vẫy nhẹ: “Lâu rồi không gặp, anh.”
Anh? Tay đang lướt máy tính bảng của Cung Việt khựng lại, sau đó lại thản nhiên đặt máy tính bảng xuống, xoa xoa chiếc nhẫn trên ngón tay.
Cách xưng hô này, có chút thú vị.
Vẫy tay vài cái, Diệp Thiểm Thiểm cảm thấy mình lúc này chắc chắn giống hệt một con mèo thần tài đang lấy lòng chủ nhân. Cậu lúng túng giơ tay, tiếp tục vẫy cũng không được, mà bỏ xuống cũng không xong.
Nếu mình thật sự là mèo thần tài, thì bây giờ chắc chắn đã bị kẹt cứng rồi! Cậu có thể cảm nhận được, có lẽ vì đã lâu không gặp, hoặc là đã xảy ra chuyện gì đó mà cậu không biết, nên từ lúc cậu vào cửa, Cung Việt cứ nhìn cậu chằm chằm. Diệp Thiểm Thiểm thật sự không thoải mái chút nào, ánh mắt của đối phương giống như tia α, bộ giáp titan của cậu cũng sắp không chịu nổi đợt tấn công này rồi!
Xin tha cho tui!
Cứ giằng co như vậy khoảng một hai phút, tay Diệp Thiểm Thiểm sắp gãy đến nơi, mới nghe thấy đối phương hỏi một câu nhàn nhạt: "Trước đó cậu ở đâu?”
Gần như ngay lập tức, Diệp Thiểm Thiểm đã nhận được tín hiệu “tâm trạng Cung Việt đã tốt hơn” từ giọng điệu câu nói đó. Vội vàng xoa xoa bàn tay mỏi nhừ, cậu dám chắc, cổ tay mình vừa phát ra tiếng “rắc rắc”.
Không còn cảm giác căng thẳng, toàn thân Diệp Thiểm Thiểm từ trong ra ngoài đều thả lỏng, dường như đã trở lại với cách ở chung với Cung Việt trước đây. Cậu rất tự nhiên tiến lại gần Cung Việt hơn một chút, nhìn người đàn ông đang ngồi trên giường với vẻ mặt trông mong: "Anh thật sự không sao chứ?” Vừa hỏi, hốc mắt cậu đã hơi đỏ lên, rõ ràng trước đó giả vờ bình tĩnh, gặp được Cung Việt, cảm xúc mới bộc phát ra hết.
Cung Việt do dự vài giây, chậm rãi gật đầu, hắn có thể cảm nhận được, đối phương rất ỷ lại vào mình. Nhìn hốc mắt đỏ hoe của Diệp Thiểm Thiểm, trong lòng hắn bỗng dưng thấy khó chịu.
Hít hít mũi, Diệp Thiểm Thiểm tự nhủ dù sao mình cũng là đàn ông, không thể suốt ngày khóc lóc, như vậy quá mất mặt, vì thế cậu cố gắng kìm nén nước mắt. Cảm thấy tầm nhìn đã rõ ràng, cậu mới tiếp tục nói.
“Easter nói anh không sao nên em yên tâm, chú Hawke cũng nói kết quả kiểm tra không có vấn đề gì, nhưng anh không thấy khó chịu chỗ nào thật sao? Hơn nữa em luôn cảm thấy kỳ lạ, chuyện này kiểu gì cũng thấy không đúng, anh có manh mối gì về đối phương không?”
Cung Việt lắc đầu, tỏ vẻ chưa có manh mối nào.
“Vậy à.” Cảm xúc của Diệp Thiểm Thiểm đến nhanh mà đi cũng nhanh, sau khi kìm nén nước mắt, không bao lâu cậu đã trở lại bình thường. Cậu đổi tư thế thoải mái hơn, chống cằm, khuỷu tay đặt lên mép giường — điều này khiến khoảng cách giữa cậu và Cung Việt lại gần hơn, cậu còn có thể ngửi thấy mùi thuốc sát trùng thoang thoảng trên người Cung Việt, rất khó ngửi.
Từ nhỏ Cung Việt đã không thể chịu đựng được việc người khác đến gần mình, nhưng kỳ lạ là, khi đối mặt với người tên Diệp Thiểm Thiểm này, hắn lại không hề có phản ứng bài xích theo bản năng.
Giống như cơ thể đã quen với sự gần gũi của đối phương.
Thấy Cung Việt không trả lời, chỉ dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn mình. Diệp Thiểm Thiểm cũng không thấy có gì không đúng, cậu đã quen với việc đối phương ít nói, bởi vì bình thường hai người nói mười câu, thì cậu đã nói hết chín câu rưỡi, Cung Việt có thể nói được nửa câu đã là khó lắm rồi.
Không nói khoác, từ nhỏ đến lớn, cậu giỏi nhất là tự nói chuyện với mình, nên cũng không thấy tình huống này có gì ngượng ngùng, sau khi trút bỏ cảm xúc, Diệp Thiểm Thiểm bắt đầu trả lời câu hỏi vừa nãy với giọng điệu thoải mái: "Trước đó em ở trong núi quay phim.”
Mở đầu câu chuyện, chế độ nói nhiều của Diệp Thiểm Thiểm được kích hoạt liền không thể dừng lại: "Chính là bộ phim cổ trang mà em đã nói với anh, vai nam phụ thứ năm, rõ ràng đất diễn ít như vậy, mà còn bắt em theo đoàn phim chạy khắp nơi. Nhưng em là người tận tụy, cũng không bỏ dở giữa chừng. Mà nhắc mới nhớ, trước đó em chưa từng đến những khu rừng và núi sâu như vậy, những nơi anh từng đưa em đi, đều là công viên rừng gì đó, không có sức sống hoang vu như thế.”
Nói về trải nghiệm trong khoảng thời gian này, Diệp Thiểm Thiểm như có vô số điều muốn nói: "Nhưng mà ở đó hoang vu quá, chỗ chúng em quay phim ấy, xuất hiện đủ loại động vật nhỏ, nhất là muỗi, siêu siêu nhiều muỗi luôn, nhưng mà chúng nó lại không đốt em, hehe, khiến những người khác ghen tị chết đi được.”
Vừa nói, biểu cảm của cậu cũng thay đổi theo, vẻ mặt đắc ý duy trì được vài giây, cậu lại nhíu mày, quay sang than thở với Cung Việt: “Nhưng mà ở đó không có mạng, anh có thể tưởng tượng được không? Vậy mà không! Có! mạng! Em hối hận vì đã không mang theo thiết bị thu phát sóng của anh! Thật sự quá chán, trước khi đi em đã tải mấy chục cái game, cái máy chơi game cao cấp anh mua cho em, em cũng nhét vào túi mang theo. Thế mà cũng chỉ cầm cự được hai ba ngày, sau đó không còn gì để chơi nữa.”
Phát hiện ánh mắt Cung Việt đặt trên mặt mình không hề rời đi, trong lòng Diệp Thiểm Thiểm giật mình, vội vàng giơ tay, hai ngón tay chụm lại đặt lên đuôi lông mày, cam đoan: "Báo cáo chỉ huy! Em không có chơi game suốt đâu!”
Cam đoan xong còn tiện thể phàn nàn: "Mấy game đó đơn giản quá, em chỉ mất vài phút là phá đảo được một game. Hơn nữa, chơi cùng một game hai lần, hoàn toàn là sự sỉ nhục đối với trí thông minh của em, cho nên sau khi phá đảo xoẹt xoẹt xoẹt, em lại thấy chán.”
Liếc nhìn biểu cảm của Cung Việt, cậu chớp chớp mắt: "Em đã nghiêm túc học bài rồi, những thứ anh sắp xếp em đều học gần xong rồi, Lâm Hạ Thiên có thể làm chứng. Lúc Easter đến đón em, em cũng đang học bài. Chính là môn toán tài chính của ông giáo sư râu trắng đó, không phải anh nói ông ấy giảng bài cũng được sao? Em nghe rất rất chăm chú, dạo này cũng rất thích học tập!”
Ánh mắt và biểu cảm giọng điệu của cậu luôn truyền tải một thông điệp đến Cung Việt — Em tự giác như vậy rồi, nên có thể làm ít đi hai bài kiểm tra không? Tất nhiên, câu này cậu không dám nói ra. Từ kinh nghiệm trước đây, hậu quả của việc hỏi câu này, chính là phải làm thêm vài bài nữa.
Tuy nhiên Cung Việt lại không nhận được thông tin Diệp Thiểm Thiểm truyền đạt, bởi vì cổng dữ liệu của hắn đã bị hỏng.
Điều hắn quan tâm hơn là, toán tài chính? Học bài? Hay là do mình sắp xếp, Cung Việt bỗng nhiên thấy rất thú vị, nhưng giọng điệu nói chuyện vẫn không thay đổi: "Sau đó thì sao?”
Cảm thấy chỉ số vui vẻ của Cung Việt đang không ngừng tăng lên, rõ ràng là đã tin tưởng cậu trong khoảng thời gian này không hề lười biếng, xem ra xác suất được làm ít bài kiểm tra rất lớn!
“Sau đó em liền trở về." Diệp Thiểm Thiểm bắt đầu kể lại quá trình như đọc sổ thu chi: "Đầu tiên là đi trực thăng đến sân bay, mà trước đây em chưa từng thấy chiếc trực thăng này bao giờ, là mới điều từ nơi khác đến hả? Sau đó là em về thành phố B đi chiếc Boeing 787 của anh, cái gối ôm lần trước em không mang theo, vẫn còn đặt trên ghế sofa ở khu nghỉ ngơi. Còn ăn tối trên máy bay nữa, hình như là đã đổi đầu bếp rồi, đồ ăn nhạt nhẽo lắm, không ngon bằng đầu bếp trước, em thích ăn cay hơn.
Cuối cùng Easter lo lắng bị kẹt xe gì đó, nên đã không lái xe từ sân bay ra mà lại đi trực thăng tiếp, tính ra, hôm nay em đã bay trên trời mấy tiếng đồng hồ rồi. À đúng rồi, lúc ở sân bay bên kia, còn gặp ban quản lý sân bay, nhưng em không thèm để ý đến bọn họ, chủ yếu là lúc đó thật sự không có tâm trạng nào mà cười giả lả.” Vừa nói vừa nhe răng, làm mẫu một biểu cảm cười giả trân.
Nhớ lại hành trình một lần nữa, Diệp Thiểm Thiểm chắc chắn không bỏ sót gì: "Chính là như vậy.” Nói xong còn cố ý thêm một câu: "Chỉ huy, báo cáo xong!” Kèm theo một cái chào.
— Thiết lập nhân vật cho mình, nhập vai phải có đầu có đuôi, chính là tận tâm như vậy.
Xong rồi còn không quên thầm than, haiz, có một kim chủ chuyện gì cũng phải hỏi rõ ràng, cũng là một gánh nặng ngọt ngào! May mà trí nhớ của mình tốt, không sợ hỏi.
Từ đầu đến cuối Cung Việt đều rất kiên nhẫn, hắn vừa nghe, vừa phân tích trong lòng.
Đầu tiên, từ những thay đổi của đối phương từ lúc vào cửa đến giờ có thể thấy, Diệp Thiểm Thiểm này vô cùng nhạy bén với cảm xúc của mình. Việc hốc mắt đỏ hoe vì lo lắng cho tình trạng sức khỏe của mình, cũng là biểu cảm và cảm xúc thật, không hề giả vờ.
Nhớ đến đôi mắt đỏ hoe của đối phương, cảm giác khó chịu trong lòng hắn vẫn chưa tan biến.
Thứ hai, giọng điệu nói chuyện của Diệp Thiểm Thiểm rất tự nhiên, kể chuyện rất tùy ý, dùng từ không chính xác, không có trọng tâm và mạch lạc, cũng hoàn toàn không có logic, hẳn là nghĩ gì nói nấy.
Từ cách thức đối thoại, có thể thấy đối phương rất quen với kiểu hỏi đáp này của mình, hơn nữa, còn tự nhiên trả lời rất nhiều chi tiết. Không loại trừ khả năng là do mình trước khi mất trí nhớ thường xuyên hỏi như vậy, và mỗi lần hỏi đều rất chi tiết, nên mới khiến đối phương hình thành thói quen này.
Phán đoán sơ bộ, tạm thời vô hại.
Cung Việt nhìn chiếc nhẫn trên tay, mật mã Morse được khắc trên đó, là do chính hắn sửa đổi. Sau khi sửa đổi, ngoài hắn ra, sẽ không có ai biết được văn bản tương ứng với mật mã này.
Vì vậy hắn chắc chắn, câu nói này là do mình trước khi mất trí nhớ để lại. Điều này chứng tỏ, trước khi mất trí nhớ, mình đã sớm lường trước được vụ tai nạn xe hơi này, và việc mình sẽ mất trí nhớ. Thậm chí còn suy đoán được, sau khi mất trí nhớ, mình sẽ không tin tưởng Diệp Thiểm Thiểm, và còn có khả năng sẽ nghi ngờ, tất cả những điều này đều là âm mưu to lớn do Diệp Thiểm Thiểm một tay dàn dựng
— Vì vậy mới để lại câu nói mang tính chất cảnh báo này.
Vậy thì, có nên tin tưởng phán đoán của mình trước khi mất trí nhớ không?
Chậm rãi xoay chiếc nhẫn, ngón tay miết trên những đường vân trên bề mặt nhẫn, im lặng hồi lâu, Cung Việt lại lên tiếng: "Diệp Thiểm Thiểm.”
Thấy đối phương đáp lại một tiếng rồi nhìn qua, hắn mới thản nhiên nói: "Tôi bị mất trí nhớ.”