Đậu Chiếu giật mình, vội vàng bước nhanh đến hỏi: “Làm sao vậy, có bị thương không?”
Quan Nguyên sắc mặt tái nhợt: “Nô tỳ không sao, thực xin lỗi nhị thiếu gia, ta nhất thời hứng lên pha một bình trà, không ngờ bất cẩn làm rơi xuống đất, va chạm đến ngài.”
Hương trà có mùi vị khác lạ, Đậu Chiếu không nhịn được hỏi: “Là trà gì?”
Quan Nguyên đã cố gắng hết sức để bản thân thả lỏng, nhưng giọng nói vẫn mang theo một chút căng thẳng: “Mấy ngày này nằm lâu quá, cảm thấy bức bối nên muốn uống một loại trà có mùi hương, liền dùng nho mà ngài thưởng cho ninh lấy nước, rồi pha cùng bạch trà Tượng Sơn mà ngài hay uống, để lạnh một chút, uống vào rất mát.”
Đậu Chiếu nhìn chiếc bình trà nhỏ đang phủ một lớp sương lạnh, cười nói: “Ngươi cũng biết tận hưởng đấy.”
Quan Nguyên nhanh chóng đứng dậy, lại rót ra một chén khác, đem đến trước mặt Đậu Chiếu, nâng chén lên cao, hơi nghiêng đầu cười: “Nhị thiếu gia, nếu không chê, cũng nếm thử một chút?”
Vì lâu không ra ngoài gặp ánh sáng, làn da Quan Nguyên càng thêm trắng, khiến đôi mắt nàng trông càng sáng hơn. Nàng đang cười, nhưng vẫn có thể thấy rõ vẻ căng thẳng trên mặt. Đến nỗi hàng lông mi dài cong vút của nàng cũng khẽ rung động, kéo theo vài đốm tàn nhang nhàn nhạt trên mặt, trông vừa đáng yêu lại có chút động lòng người.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play