Nhìn tuy có phần câu dẫn người khác, nhưng lại chỉ khiến mấy tên nam nhân nông cạn để ý, thật sự không xứng đáng để vào mắt.

Bích Tâm vừa ghen tị vì sao khuôn mặt kia không lớn lên trên người mình, vừa may mắn vì người có khuôn mặt đó lại vụng về không biết trân trọng. Nếu nàng trắng thêm chút, gầy thêm chút, chỉ sợ cả Đậu phủ này không ai sánh nổi. Cũng may là nàng không tự giác được điều đó.

Vì thế liền trách mắng: “Nhà đầu này ở đâu ra? Liên đường này là chỗ ngươi có thể tùy tiện đi vào sao? Nếu làm hỏng hoa của Diệp Nhi, nhất định sẽ đuổi ngươi ra ngoài!”

Quan Nguyên vội vàng giải thích:

“Ta rất cẩn thận, không làm hỏng gì cả, là nhị thiếu gia sai ta tới hái sương sớm.”

Nghe nói là người bên viện của nhị thiếu gia, Bích Tâm liền nhìn chằm chằm nàng hai mắt, thấy nàng trông lôi thôi, giọng điệu có chút khinh miệt:

“Ta còn tưởng là ai, hóa ra là người bên đó. Ta khuyên ngươi mau mau trở về đi, phu nhân vừa mới nói chuyện xong, sau này e là không cần ngươi làm mấy việc này nữa đâu.”

Chả trách Trường Thẳng viện toàn người xấu xí, có thể làm nha hoàn nhị đẳng cũng coi như nổi bật rồi, mà nổi bật ở đây toàn là phàm tục, còn lại chắc càng không ra gì.

Bích Tâm đột nhiên tự tin hẳn lên. Chỉ cần nhị thiếu gia không phải thích nam nhân, dựa vào dung mạo và phong thái của nàng, muốn nhị gia không chú ý cũng khó. 

Ngày ngày ở cạnh nhau, chỉ cần dùng chút thủ đoạn, vị trí thông phòng chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? Đợi có thời gian lại tìm cách sinh thêm đứa con, làm một di nương cũng không khó.

Bích Tâm càng nghĩ càng thấy tương lai sáng lạn, liền mỉm cười nhìn Quan Nguyên đang ngơ ngác:

“Ta có ý tốt đấy, về sớm một chút nói không chừng còn có thể chọn được chỗ tốt, đừng đứng ngẩn ra đó nữa!”

Nhìn Bích Tâm có vẻ tâm trạng không tồi mà bỏ đi, Quan Nguyên nghiêng đầu suy nghĩ — cái gì mà việc này không cần làm nữa? Còn có thể chọn được chỗ tốt?

Đúng rồi!

Là phu nhân cuối cùng cũng nghĩ thông, muốn đưa mỹ nhân vào phòng nhị thiếu gia, đem các nàng đổi đi sao?

Quan Nguyên không khỏi kích động.

Mọi người đều biết, nhị thiếu gia Đậu Chiếu của nhà Đậu tướng quốc nổi tiếng khó hầu hạ, đối với hạ nhân không vừa ý thì không chút nương tay. Ngoài những kẻ phạm lỗi đã bị đuổi đi, Quan Nguyên là người bị phạt nhiều nhất trong viện này, phạt quỳ phạt đánh tay là chuyện thường, thành ra mấy năm nay chỉ cần thấy Đậu Chiếu là nàng như chuột thấy mèo, mắt cũng không dám nhìn.

Quan Nguyên không có chí hướng gì lớn, mỗi ngày chỉ cần ăn no mặc ấm là được. Nguyện vọng duy nhất chính là mau chóng rời xa nhị thiếu gia, không phải ngày ngày lo sợ không yên. Giờ đổi người, đúng là chuyện vui từ trên trời rơi xuống.

Lập tức buông cái bình trong tay định quay về, nhưng nghĩ lại, sương sớm còn chưa hứng đủ, nhỡ đâu nhị thiếu gia bắt lỗi thì lại bị phạt, chẳng phải còn thảm hơn bị điều đi làm nha đầu giặt đồ sao? Thôi thì ngoan ngoãn làm xong việc, chờ sương sớm đủ rồi hãy về còn hơn.

Nghĩ vậy, nàng càng chăm chú làm việc, tiếp tục hứng sương sớm cho đủ.

Bên Trường Thẳng viện, mọi người vừa mới dọn dẹp xong, Đậu lão gia đã dẫn theo Phùng quản gia giận đùng đùng xông tới.

Đầu tiên là mắng cả đám nha hoàn hạ nhân trong viện một trận, nói các nàng chỉ biết ăn cây táo, rào cây sung, khắp nơi tung tin đồn nhảm. Lần này nhất định phải tra ra kẻ đầu sỏ, đánh một trận rồi kéo ra ngoài bán, còn những kẻ khác cũng phải giáng cấp, phân công đi chỗ khác. Mắng xong liền vào trong phòng, một trận đập đồ ầm ĩ, chưa kịp nói gì đã cùng Đậu Chiếu cãi vã.

Quan Nguyên rón rén chạy về Trường Thẳng viện thì bọn hạ nhân đã xếp hàng chỉnh tề, chờ quản gia hỏi chuyện.

Định lén lút ra phía sau tìm chỗ khuất mà đứng, ai ngờ Phùng quản gia mắt tinh, tay chỉ thẳng phía trước: “Đám đại nha hoàn đứng ra trước, lát nữa hỏi các ngươi trước.”

Không còn cách nào, Quan Nguyên đành phải chen tới bên cạnh Mộc Huệ mà đứng, thừa lúc không ai để ý liền hỏi nhỏ:

“Phu nhân đâu?”

Mộc Huệ nhíu đôi mày dài, sắc mặt không tốt:

“Phu nhân còn chưa tới, lão gia đang nổi giận trong kia!”

Quan Nguyên lập tức nghe thấy tiếng đập bàn ầm ầm, tiếp theo là giọng lão gia gầm lên:

“Chuyện này không có thương lượng! Ngươi muốn cũng phải nhận, không muốn cũng phải nhận, nếu không thì để lão thái thái tự mình tới giảng đạo lý!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play