Bùi lão vuốt râu lắc đầu: “Tạ không mấy hứng thú với với ca hát, chỉ là dạo gần đây Cửu nha đầu bào chế ra một loại trà mới, nói là dùng cam tươi đầu mùa, bỏ vỏ lấy thịt, rồi sấy khô qua nhiều lần dưới nắng, đặt tên là ‘thanh cam trà’.
Nghe nói có tác dụng điều khí kiện tỳ, làm ấm người, tiêu đờm. Cái thân già này mỗi khi vào mùa ẩm ướt là toàn thân khó chịu, hôm nay đến là để thử trà mới xem có đỡ phần nào không.”
Mạc Khiêm nghe vậy, trong mắt lộ ra một tia hứng thú:
“Ồ? Thanh cam trà? Thật mới lạ, ta vì công vụ bận rộn, cả năm cũng không đến được một lần. Trước giờ toàn chỉ vì danh tiếng đánh đàn tỳ bà của cô nương Minh Vi mà đến, lại chẳng chú ý đến trà nơi này. Nếu đúng như lão tiên sinh nói, là loại trà hiếm có như vậy, hôm nay ta nhất định phải nếm thử.”
Bùi lão cười nói: “Đó là đương nhiên. Ngươi nếu chỉ đến nghe hát thì thật không tính là hiểu nơi này. Đừng nói là loại thanh cam trà mới ra mắt này, năm ngoái một loại ‘hoa quế Long Tỉnh’ thôi cũng đã khiến ta dư vị mãi đến giờ. Đáng tiếc là Cửu nha đầu nói hoa quế đã không còn, nếu không ta ngày nào cũng phải tới uống.”
Mạc Khiêm gật đầu nói: “Kỳ thực mỗi lần ta đến đây cũng đều gọi một chén trà nhỏ, chỉ là mỗi lần tiếng tỳ bà của cô nương Minh Vi vang lên, ta liền quên sạch cả tên họ của mình, huống chi còn nhớ nổi mùi vị trà là gì, ha ha ha!”
Hai người đang trò chuyện, thì bên phía Nam Phong Quán cuối cùng cũng mở cửa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT