Đậu Chiếu nghe rõ mấy chữ kia, thân hình chợt khựng lại, ánh mắt trong thoáng chốc đông cứng, như bị cơn gió lạnh thổi qua làm cho hóa băng.
“Không thấy? Là tự mình rời khỏi phế viện, đi dạo giải sầu trong phủ thì sao?” Hắn cố sức đề nhẹ khẩu khí.
Mộc Huệ rơi lệ lắc đầu: “Không phải đâu, Nhị thiếu gia, nàng đi rồi, là trốn đi, không thấy nữa, toàn bộ trong phủ đều tìm không ra.”
Đậu Chiếu môi hơi hé mở, lại một lúc lâu cũng không phát ra thanh âm, chỉ có trong cặp mắt sâu như biển kia, hiện lên một tia kinh ngạc khó lòng tin tưởng.
Mộc Huệ nước mắt rơi lã chã trước mắt hắn, nhưng hắn tựa hồ không trông thấy, toàn bộ tâm trí đã bị mấy chữ “đi rồi, trốn đi” chặt chẽ giữ lại.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua thân hình Mộc Huệ, nhìn về hướng phế viện, trong con ngươi sâu thẳm ấy mang vẻ trống rỗng, tựa hồ muốn xuyên qua mọi chướng ngại, nhìn lại bóng hình người xưa kia thường lặng lẽ luyện chữ.
Nhưng nơi đó, chỉ có một mảnh tuyết trắng mênh mang, cùng vài nhành hoa mai đang ngạo nghễ nở giữa trời đông, cô độc mà kiên cường.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play