Mộc Huệ hoảng hốt: “Không bôi thuốc sao? Trên thân nàng, còn có một tay khác chưa bôi xong, cứ thế mang đi, vết thương sẽ càng nghiêm trọng hơn.”
Đậu Chiếu liếc nàng một cái, ánh mắt sắc bén như dao: “Ngươi là muốn nàng bị phạt nặng thêm ư?”
Mộc Huệ còn định mở miệng, liền bị Quan Hải kéo nhẹ một cái, lớn tiếng nói: “Vâng, lập tức mang nàng đi.”
Mộc Huệ liền quỳ xuống: “Nhị thiếu gia, người không thể đối xử với Quan Nguyên như vậy, người khác phỉ báng nàng, không tin nàng thì thôi, nhưng ngài là chủ tử nàng phụng dưỡng mười năm trời! Nàng là người thế nào, chẳng lẽ ngài còn không rõ? Sao có thể chỉ vì mấy lời có lẽ là tội danh kia mà đem nàng giam lại?”
Đậu Chiếu tự giễu cười lạnh: “Phải, mười năm, sao lại không khiến ta cảm thấy châm chọc? Cũng may, nàng chẳng qua là một nô tỳ, phạt một trận, chờ đến khi biết đau, tự nhiên sẽ ngoan ngoãn quay lại bên ta, ngươi gấp gáp làm gì?”
Hắn trừng Mộc Huệ một cái, phất tay áo rời đi.
Quan Hải hướng về phía Mộc Huệ sắc mặt trắng bệch khẽ lắc đầu, rồi gọi người vào mang Quan Nguyên đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT