Đậu Chiếu mang theo Quan Hải vội vàng chạy đến Đông Cung. Trường Ninh ra nghênh đón, kích động nói: “Thật tốt quá, thiếu phó! Kẻ đã tập kích ngươi cùng tử sĩ ngày đó, cuối cùng cũng bị ta tra ra được diện mạo. Hắn lại có liên quan đến một gã lang trung nhỏ bé ở một y quán.”
Trong lòng Đậu Chiếu căng thẳng, ra hiệu cho hắn vào ngồi rồi nói chuyện tiếp.
Hai người ngồi xuống trước bàn trà, lúc này Đậu Chiếu mới không chút hoảng hốt mà nói: “Điện hạ đừng vội, xác định người kia chính là thích khách hôm trước sao? Còn chuyện lang trung ở y quán là thế nào?”
Trường Ninh nói: “Ngày hôm đó chẳng phải chúng ta đã giới nghiêm toàn thành để truy bắt sao? Đêm ấy vẫn không phát hiện được tung tích hắn. Nhưng hôm qua buổi chiều, người của ta lại báo về, nói phát hiện một người khả nghi. Trên cánh tay người này có vết thương, đi lại khó khăn nên mới bị phát hiện. Bọn họ làm theo lời ta dặn, không rút dây động rừng, vẫn luôn theo dõi người kia. Ngươi đoán thử xem hắn đi đâu?”
Đậu Chiếu nhíu mày: “Không phải là đến y quán sao?”
Trường Ninh thần bí lắc đầu: “Không phải. Hắn sau đó mới đến y quán. Nhưng trước đó, hắn đi đến một nơi khác. Ta muốn đánh đố thiếu phó ngươi một chút, chắc ngươi dù có nghĩ nát óc cũng không đoán ra hắn đi đâu đâu.”
Đậu Chiếu bình tĩnh nhìn Trường Ninh, hồi lâu mới nói: “Đến phủ của ta.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT