Không khỏi mắt sáng lên, nhìn Quan Nguyên với ánh mắt đầy tán thưởng: “Hảo trà, hảo trà! Không trách được nhiều người lại thích Long Tỉnh đến vậy. Trước giờ ta không thích nó, hóa ra là chưa từng được uống do muội muội pha. Thật không ngờ, muội muội không chỉ trung thành can đảm, mà còn có tay nghề pha trà khéo léo đến vậy. Quả thật khiến ta khâm phục.”
Quan Nguyên khiêm tốn cúi đầu: “Công tử quá khen, chỉ là chút tài mọn, công tử thích là tốt rồi.”
Thẩm Tri Hoài vội xua tay: “Đừng, đừng gọi ‘công tử’ nữa. Sau này cứ gọi ta là ca ca. Dù sau này muội là nha hoàn hay nô tỳ gì đi nữa, ta vẫn nhận định muội là muội muội.”
Quan Nguyên chỉ mỉm cười, không nói gì.
Thẩm Tri Hoài lại một lần nữa quay ánh mắt về phía Đậu Chiếu, trong giọng nói mang theo vài phần cầu khẩn và kiên quyết: “Biểu ca, huynh xem Quan Nguyên phẩm chất tốt thế kia, chẳng lẽ thật sự để nàng cả đời bị mai một ở đây làm nha hoàn sao? Xem như ta cầu huynh, để nàng theo ta đi đi!”
Đậu Chiếu nhẹ nhàng thổi lớp khói nóng trên mặt trà, động tác tao nhã thong dong, nhàn nhạt nói: “Chuyện này không có gì để thương lượng cả. Quan Nguyên sẽ không đi theo đệ, ta cũng tuyệt đối sẽ không để nàng rời đi.”
Quan Nguyên lặng lẽ ngẩng mắt nhìn Đậu Chiếu. Lúc hắn nói câu đó, gương mặt hắn không hề có biểu cảm, đôi mắt đào hoa khẽ cụp xuống, hàng mi dài và dày đổ bóng mờ nhàn nhạt dưới ánh sáng, khiến gương mặt hắn càng thêm vài phần nhu hòa và thâm sâu. Chiếc mũi thẳng như sườn núi, kiên nghị mà không kém phần tao nhã, khóe môi hơi mím lại, lộ ra một sự kiên định chân thành đáng tin cậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT