Nước mắt cuối cùng không kìm được mà chảy xuống từ hốc mắt, rơi trên lớp sa mỏng rồi nhẹ nhàng chảy xuống sàn nhà, Quan Nguyên thực sự ghét chính mình luôn khóc như vậy, rõ ràng đã suy nghĩ cẩn thận, tất cả chẳng qua chỉ là thú vui của nhị thiếu gia mà thôi, vì sao lại vì một nụ hôn của hắn mà sinh ra quá nhiều mong đợi?
Con người luôn là như vậy, có mong đợi liền muốn được đáp lại, một khi đối phương đáp lại không như ý mình nghĩ, liền sinh ra bi thương.
Đây đều là tự mình chuốc lấy, Quan Nguyên, không cần mong đợi nữa.
Ngay lúc nàng đưa tay gạt lệ, cắn răng tính toán coi mình như một vật vô tâm, thì lại bị Đậu Chiếu kéo vào lòng ngực.
Hắn ôm eo nàng, khiến nàng áp sát vào người hắn: “Vì sao khóc?”
Câu hỏi này càng khiến Quan Nguyên thêm tủi thân, nước mắt vừa ngừng lại bắt đầu rơi xuống: “Nô tỳ, không dám nói.”
Đậu Chiếu khẽ cười, đưa tay lau nước mắt cho nàng: “Ngươi không thích như vậy?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play