Đậu Chiếu nhướn mày: “Cuối cùng cũng nghĩ ra rồi? Chân phu nhân cùng Tam muội đã tung tin đồn rằng nha đầu trong viện ta bị bệnh lao, còn nhốt nàng lại suýt chút nữa chết. Ngươi nói xem, bị bôi nhọ như vậy ta có thể nhịn sao? Tam muội còn nhỏ, ta bỏ qua cho nàng một lần, nhưng phu nhân thì nhất định phải trả giá cho việc mình đã làm.”
Hắn nói rồi nhíu mày: “Các ngươi nghĩ ta đã quên chuyện này sao? Còn có kẻ trong viện ta mật báo cho bà ta, ta cũng đã xử lý. Đây chỉ là cảnh cáo nhỏ thôi. Đại ca, mong ngươi chuyển lời đến phu nhân, nếu còn muốn động vào người trong viện ta, thì hãy suy nghĩ kỹ trước khi làm.”
Đậu Dập thực sự cảm thấy hắn điên rồi: “Quan Nguyên chỉ là một nô tỳ, vậy mà ngươi vì một kẻ hèn mọn như vậy mà khiến mẫu thân ta mất quyền quản gia, làm cha nương bất hòa, ngươi bị làm sao vậy?”
Đậu Chiếu lạnh mặt, giọng nói trầm xuống: “Đại ca nói đùa rồi. Chuyện phu nhân cắt xén tiền công của người hầu chẳng lẽ do ta xúi giục? Nếu bà ta đã dám làm, thì phải biết hậu quả. Hơn nữa, chuyện này không liên quan gì đến nô tỳ hay không nô tỳ cả, điều quan trọng là bà ta đã động đến người trong viện của ta.”
Quan Nguyên nghe đến đây, trong lòng vừa xúc động vừa ấm áp. Hóa ra Nhị thiếu gia vẫn luôn nhớ chuyện nàng bị thương, bị nhốt, thậm chí vì nàng mà khiến phu nhân mất quyền quản gia.
Hơn nữa, chuyện này không phải chỉ có thể hoàn thành trong một hai ngày. Hắn không phải vì hôm qua họ có quan hệ mới làm vậy, mà từ trước đó, hắn đã muốn giúp nàng lấy lại công bằng.
Quan Nguyên cảm động, nhưng cũng tự hỏi, mình chỉ là một nô tỳ thấp kém, sao có thể xứng đáng được Nhị thiếu gia bảo vệ đến vậy?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play