"Polly?" Thiếu niên gọi cô lần nữa, lần này giọng điệu có phần thiếu kiên nhẫn, "Cậu lại đãng trí rồi."
"Xin lỗi," Bạc Lị hoàn hồn, khéo léo nhét chiếc đồng hồ bỏ túi mạ vàng vào vị trí cũ, "Tôi... mệt mỏi quá."
Thiếu niên nhún vai: "Cậu chưa bao giờ tỉnh táo cả. Sao thế, Erik vẫn đang theo dõi cậu à?"
Đây là một thông tin then chốt.
Bạc Lị thận trọng đáp: "... Cậu nghĩ sao?"
"Tôi nghĩ sao ư?" Thiếu niên móc từ túi quần ra một miếng thuốc lá, nhét vào miệng nhai sột soạt, "Tôi nghĩ - hắn ta không thể nào theo dõi cậu được đâu, tất cả chỉ là ảo tưởng của cậu mà thôi."
Cậu ấy quay đầu nhổ một bãi nước bọt sang bên cạnh: "Này cưng à, nếu Erik có bản lĩnh theo dõi cậu, nửa đêm không ngủ lẻn vào lều của cậu, đứng sau lưng hù dọa cậu, thì làm sao có thể bị Mike đánh cho thảm hại đến thế chứ?"
"Thôi, tôi đi đây." Thiếu niên vẫy tay chào cô, "Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, sáng mai chắc chắn sẽ bị đánh một trận, tất cả là tại cái tên Erik đó. Cầu cho vết thương của hắn ta thối rữa sinh giòi!"
Tiễn thiếu niên đi một đoạn, Bạc Lị hạ rèm lều xuống, định kiểm tra kỹ chiếc đồng hồ bỏ túi mạ vàng trong dây đeo ngực.
Tuy nhiên ngay lúc đó, cô chú ý thấy trên vải bạt của lều viết chi chít là chữ.
Những chữ in hoa màu đen, dày đặc như đàn ruồi chen chúc nhau, nhìn qua khiến người ta không khỏi rùng mình khiếp vía.
Khoảnh khắc hiểu được ý nghĩa của chúng, cô chỉ thấy da đầu tê dại, một luồng hơi lạnh chạy thẳng lên đỉnh đầu.
"Hắn sẽ theo dõi cô."
"Hắn sẽ rình mò cô."
"Hắn sẽ giết cô, hắn sẽ giết cô, hắn sẽ giết cô... hắn sẽ giết cô hắn sẽ giết cô hắn sẽ giết cô hắn sẽ giết cô hắn sẽ giết cô hắn sẽ giết cô..." - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Có vài chữ bị vết dầu mỡ che khuất.
Bạc Lị nín thở, nhìn kỹ, trên đó viết -
"Hắn đang đứng sau lưng nhìn cô."
Cô lập tức nổi da gà, quay phắt người lại.
Phía sau chẳng có gì cả.
Cái quái gì vậy?
Ai đã viết những dòng chữ này?
"Hắn" trong đó là ai?
Bạc Lị nhớ lại lời của thiếu niên nói, trái tim đập thình thịch.
Không lẽ là... Erik?
Nhưng mà, làm sao có thể chứ?
Khi nói chuyện với thiếu niên, cô đã nhanh chóng phân tích tình hình trước mắt.
Có vẻ như cô đang ở trong một gánh xiếc.
Ở đây, gã quản lí đóng vai trò như một thẩm phán, duy trì trật tự, nắm quyền sinh sát.
Mike là người thân của quản lý, vì có giá trị lên tới năm nghìn đồng franc, nên quản lý ngầm cho phép cậu ta bắt nạt Erik, với điều kiện không được đánh Erik thành tàn phế.
Còn Erik là cây hái ra tiền của gánh xiếc, biết ảo thuật, biết nói tiếng bụng, biết ca hát.
Vậy nên, vấn đề đặt ra là.
Nếu Erik thực sự đáng sợ như những gì viết trên lều, thì làm sao Mike và gã quản lý kia dám đối xử với hắn như thế?
Đầu óc Bạc Lị rối bời. Cô xoay người lục lọi khắp lều – đây là một chiếc lều nhỏ, một nửa là xe ngựa, nửa còn lại là vải dầu chống thấm nước, loang lổ những vết mốc meo.
Dưới đất trải một tấm chăn len, màu sắc ban đầu đã không còn nhận ra được nữa. Túi ngủ còn tương đối sạch sẽ, nhưng toát ra mùi mồ hôi ẩm ướt khiến người ta buồn nôn.
Bạc Lị lục lọi hồi lâu mà chẳng tìm được thông tin hữu ích nào.
Chẳng hạn như, thân thể này là của ai? Tại sao phải giả thành con trai, và tại sao lại phải trộm chiếc đồng hồ bỏ túi mạ vàng của Mike?
Nguyên chủ và Erik, rốt cuộc có quan hệ gì?
Cô hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn túi ngủ.
Trên túi ngủ có một khe hở, dường như để người ta chui vào ngủ, bên mép túi thêu một cái tên: Polly Claremont.
Tốt lắm, cô đã biết tên của mình.
Đây là một khởi đầu tốt.
Bạc Lị nhắm mắt lại, thò tay vào trong túi ngủ, sờ thấy một quyển sổ.
Lấy ra xem, đó là một quyển sổ mỏng được khâu bằng sợi gai thô, giấy thô ráp ngả vàng, có thể nhìn thấy những sợi xơ hơi nhô lên trên bề mặt.
Cô mở trang đầu tiên.
Ngày 3 tháng 9 năm 1888.
Nhật ký của tôi bị mất rồi. Có thể là bị Mike và đám bạn xấu xa của cậu ta vứt đi, ai mà biết được chứ? Bọn họ không biết chữ, và cũng ghét những người biết chữ.
Bọn họ cũng ghét Erik, nhưng chẳng bao giờ dám trêu chọc Erik cả.
Tôi không muốn bị đánh nữa. Tại sao bọn họ không đi đánh Erik?
Ngày 8 tháng 9 năm 1888.
Bảo mẫu đánh tôi rất nhiều, rất nhiều lần, bảo rằng tay tôi không đủ nhanh. Bà ta bảo tôi nhìn Erik mà học hỏi.
Hắn thậm chí còn chưa chạm vào người đó mà đã lấy được ví tiền rồi. Làm sao có thể chứ?
Chắc chắn là do phép thuật, nếu không, sao hắn lúc nào cũng đeo mặt nạ?
Ở đây chỉ có mình hắn đeo mặt nạ thôi.
Ngày 9 tháng 9 năm 1888.
Tôi lại bị đánh nữa. Tại sao lúc nào cũng là tôi?
Ngày 10 tháng 9 năm 1888.
Bị đánh bị đánh bị đánh, lúc nào tôi cũng bị đánh. Tôi chịu không nổi nữa rồi. Tại sao lúc nào cũng là tôi? Tại sao tại sao tại sao.
Bảo mẫu lại khen ngợi Erik. Mike tuy ghét hắn, nhưng rất ít khi bắt nạt hắn. Tôi thực sự ghét hắn.
Tôi ghét Erik.
Ngày 20 tháng 9 năm 1888.
Chiếc đồng hồ bỏ túi của Mike đã biến mất. Chỉ có Erik mới có thể đánh cắp nó một cách lén lút như vậy. Chúng tôi hy vọng Erik sẽ giao nộp chiếc đồng hồ bỏ túi vàng. Erik không nói gì.
Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, nhưng trong bữa ăn, hắn đã nhìn tôi một cái.
Hắn nhìn cái gì chứ? Ở đây chỉ có hắn là giỏi trộm đồ nhất.
Ngày 5 tháng 10 năm 1888.
Tại sao hắn cứ nhìn tôi mãi thế?
Ngày 8 tháng 10 năm 1888.
Tại sao? Tại sao tôi đã chôn cẩn thận vậy mà nó vẫn xuất hiện trên giường tôi? Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao chứ?!
Tôi sắp phát điên mất.
Hắn vẫn đang nhìn tôi, hắn luôn nhìn tôi.
Đôi mắt hắn phát sáng.
Hắn là quái vật.
Ngày 9 tháng 10 năm 1888.
Hắn muốn giết tôi.
Hắn chắc chắn sẽ giết tôi, đó là đôi mắt của kẻ giết người. ( truyện trên app t.y.t )
Phải làm sao đây?
Tôi phải phản kháng, tôi nên phản kháng thế nào?
Mike? Quản lí? Bảo mẫu?
Không được, không được, tất cả đều không được.
Ngày 11 tháng 10 năm 1888.
Hắn đứng sau lưng tôi bao lâu rồi, một phút? Hai phút? Nửa tiếng?
Hay là luôn luôn ở đó?
Hắn là kẻ điên, kẻ điên, kẻ điên!
Ngày 12 tháng 10 năm 1888.
Tôi rõ ràng đã ném nó xuống đầm lầy, xung quanh toàn là cá sấu, tại sao nó vẫn quay trở lại tay tôi?
Hắn rốt cuộc muốn làm gì? Hắn rốt cuộc muốn làm gì? Hắn rốt cuộc muốn làm gì?
......
Đây là trang cuối cùng, chữ viết dần dần trở nên rối loạn, nặng nề, mực thấm qua mấy tờ giấy.
Bạc Lị đọc mà đáy lòng dâng lên cảm giác lạnh lẽo.
Trình độ văn hóa của nguyên chủ rõ ràng không cao, từ ngữ và cấu trúc câu đều khá đơn giản.
Nhưng chính vì sự miêu tả đơn giản và trực tiếp ấy khiến cô không kiểm soát được mà rùng mình, từ sống lưng đến da đầu đều căng lên, như thể thực sự có người đang đứng sau lưng vậy.
Cô có nên tin những lời trên đó không?
Bạc Lị đọc lại nhật ký một lần nữa.
Nguyên chủ và Erik đều là những kẻ thuộc tầng lớp thấp nhất trong gánh xiếc.
Điểm khác biệt duy nhất là Erik có tài hơn nguyên chủ - hắn ta trộm đồ nhanh hơn, biết nhiều thứ hơn cô, khiến cô trở thành kẻ thấp kém nhất trong số những người thấp kém. Cả bảo mẫu và Mike đều không ưa cô.
Thời gian dài dần, cô bắt đầu căm ghét Erik, thậm chí hy vọng Erik sẽ chịu phạt thay cô.
Vì vậy, cô đã đánh cắp chiếc đồng hồ bỏ túi vàng của Mike và đổ tội cho Erik.
Nguyên chủ rất cẩn thận, không giữ chiếc đồng hồ bỏ túi bên mình mà chôn nó xuống đất. Ai ngờ một thời gian sau, chiếc đồng hồ bỏ túi vàng đột nhiên quay trở lại bên cô.
Cũng chính lúc này, trạng thái tinh thần của cô bắt đầu có vấn đề, cảm thấy Erik đang nhìn mình, muốn giết mình.
Cô sợ hãi đến mức ném chiếc đồng hồ bỏ túi vàng vào đầm lầy, nhưng ngày hôm sau nó vẫn quay lại.
Phần sau của nhật ký đã không còn. Hoặc là nguyên chủ đã hoàn toàn mất trí, hoặc là cô đã xuyên không đến đây.
Bất kỳ ai đọc được cuốn nhật ký này đều sẽ cảm thấy Erik là một kẻ săn mồi có sự kiên nhẫn cực kỳ tốt.
Hắn gần như lạnh lùng, giống như mèo đùa giỡn với chuột vậy, đùa giỡn với nguyên chủ.
Điều mà Bạc Lị không hiểu là, nếu Erik có khả năng khiến một người sợ hãi đến mức mất trí, tại sao hắn vẫn bị Mike trói sau đuôi ngựa kéo lê?
Nếu hắn không có khả năng đó, thì làm sao giải thích được nhật ký và dòng chữ trên lều?
Nguyên chủ miêu tả Erik đáng sợ như vậy, có lợi gì cho cô chứ?
Quan trọng nhất là, tại sao chiếc đồng hồ bỏ túi vàng lại quay trở về vị trí cũ?
Hay là, thứ "được chôn cẩn thận" trong nhật ký không phải là chiếc đồng hồ bỏ túi vàng?
Bạc Lị vẫn chưa thể đưa ra kết luận.
Dù sao thì, cô cũng đã biết được thời đại mình đang ở - năm 1888, cuối thế kỷ 19, cuộc Cách mạng Công nghiệp lần thứ hai đã bắt đầu.
Không có gì lạ khi nguyên chủ có thể viết nhật ký, rõ ràng lúc này đã có nhà máy sản xuất giấy rồi.
Bạc Lị đặt cuốn nhật ký xuống, có chút mơ hồ.
Vậy, bây giờ cô nên làm gì?
Nguyên chủ đã đánh cắp chiếc đồng hồ bỏ túi vàng của Mike và đổ tội cho Erik. Erik lại bị Mike hành hạ đến mức không còn hình người.
Quan trọng nhất là, chiếc đồng hồ bỏ túi vàng vẫn còn trong tay cô.
Cô thực sự tiến thoái lưỡng nan, không còn đường lui.
Nếu theo phe Mike, chiếc đồng hồ bỏ túi vàng sẽ trở thành quả bom hẹn giờ.
Nếu lôi kéo Erik...
Bạc Lị hạ mi mắt xuống.
Mỗi chữ mỗi câu của nguyên chủ đều đang nói với cô rằng, đừng tin tưởng Erik.
Erik có thể giết cô bất cứ lúc nào.
Nhưng nhìn nhận một cách khách quan, cô cảm thấy Erik có giá trị hơn Mike, hơn bất kỳ ai trong gánh xiếc này, và đáng để lôi kéo hơn.
Bây giờ vấn đề duy nhất là, cô phải lôi kéo như thế nào?
Lúc này, một tràng ồn ào đã cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Bạc Lị giật mình, nhanh chóng cất giấu cuốn nhật ký rồi bước đến bên rèm lều, nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy một đám người xô đẩy nhau đi qua, mùi rượu, mùi mồ hôi và mùi thuốc lá kém chất lượng hòa lẫn vào nhau trong không khí, khiến người ta buồn nôn.
"Thứ này thực sự rơi từ trên trời xuống à?"
"Tụi bây nói xem, trên đó có phép thuật không?"
"Nếu có phép thuật thì sao mày còn nhặt được?"
"Tao nói đến loại phép thuật trong thành phố ấy. Mày có từng đến Đại lộ số 5 chưa? Ở đó có người đã nhốt tia chớp vào trong quả cầu thủy tinh... Đến tối, nó sáng rực cả lên!"
"Nhốt tia chớp vào quả cầu thủy tinh, chẳng phải là đèn bão xưa sao?"
"Đồ ngốc, tao đang nói đến đèn điện, cao cấp hơn cái thứ đèn bão cũ kỹ đó nhiều!"
Thời gian phổ biến đèn điện, đúng là khoảng năm 1888.
Có vẻ như cô thực sự đã xuyên không đến cuối thế kỷ 19.
Thật tốt quá. Bạc Lị thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu xuyên đến thời Trung cổ, đối mặt với việc bôi thạch tín lên mặt, dùng đỉa hút máu để làm đẹp, thì có lẽ cô sẽ chọn cách tự sát cho xong.
Ngay lập tức, cô bất chợt nhìn rõ thứ trong tay đám người đó, đôi mắt chợt mở to.
Khoan đã, đó không phải là balo leo núi của cô sao?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cô xuyên không vào cơ thể của cô gái giả trang thành nam này, nhưng balo leo núi cũng đi theo cô.
Điều này có phải có nghĩa là... cô vẫn có thể quay về?
Trong bóng tối, đám người đó vây quanh đống lửa trại đang nghiên cứu kỹ lưỡng chiếc balo leo núi của cô.
Có người rút ra con dao găm, cắt thử hai nhát lên đó, nhưng vì là vải chống cắt nên cắt mãi chỉ để lại một vết cắt nông.
Người đó dường như cảm thấy có gì đó kỳ lạ, quay đầu nhổ một bãi nước bọt rồi bỏ đi.
Tuy nhiên, cũng có người tò mò, không chịu từ bỏ mà vẫn đang tìm cách mở nó ra.
May mắn thay, chiếc balo của cô có khóa ẩn, ngay cả người hiện đại cũng khó có thể mở ra trong tình huống không biết gì, huống chi là người ở thế kỷ 19.
Nửa giờ sau, đám người đó cuối cùng cũng từ bỏ, chửi rủa vài câu rồi ném chiếc balo sang một bên, ôm súng trường và chai rượu, bắt đầu ngủ gật.
Bạc Lị nhìn cảnh tượng này, hơi thở dần dần trở nên gấp gáp.
Cơ hội của cô đã đến.
Trong balo có đủ thứ. Hộp cứu thương, đồ ăn vặt, đồ hộp, khăn giấy, thiết bị dự phòng, sạc dự phòng... Những thứ khác có thể tạm thời không cần quan tâm, nhưng hộp cứu thương nhất định phải lấy được.
Nếu cô nhớ không nhầm, trong hộp cứu thương có băng gạc, viên lọc nước, nước năng lượng, Ibuprofen, chất điện phân thủy, thuốc kháng sinh, viên cầm máu, viên povidone với băng quấn cứu trợ.
Nếu lấy được những thứ đó, cô có thể cứu được Eric.