Quán đông nghịt người, lối đi lại có chút chật hẹp, bên trong thì ồn ào náo nhiệt, nên họ quyết định chọn chỗ ngồi ở phía ngoài, nơi có mái che.

Lần đầu tiên Đầu Đỏ ăn món nướng ngói kiểu này nên cảm thấy khá mới lạ, chủ động nhận nhiệm vụ nướng thịt giúp mọi người. Ban đầu không nắm rõ kỹ thuật, nướng thịt bị khô, sau đó nhìn qua hai bàn bên cạnh một lúc thì mới nướng đúng cách hơn.

Giang Lộ Minh vốn không thích các món nướng cho lắm, chỉ ăn một ít, cầm lon bia cụng nhẹ với Trần Tập.

“Thằng nhóc đó sao rồi?”

Trần Tập chưa vội uống, đợi ăn xong miếng ba chỉ nướng đầy ớt khô mới uống hai ngụm, yết hầu nhấp nhô.

Anh thản nhiên nói, “Nếu nó không vượt qua được cái ngưỡng này, ông đây đánh chết nó.”

Giang Lộ Minh bật cười.

Trần Tập lại rắc thêm chút ớt, “Đúng rồi, chiếc ghế massage mới của công ty cậu gửi tôi một bộ.”

“Ông chủ Trần, hình như lần trước gặp, anh vừa đòi tôi thẻ thành viên câu lạc bộ cả năm thì phải?” Giang Lộ Minh nhìn miếng thịt đầy ớt của anh, chỉ cảm thấy dạ dày như đang bốc hỏa.

“Cậu cũng nói là lần trước mà.” Trần Tập cười mỉm, “Lần này tôi có đòi đâu.”

Giang Lộ Minh nghiêm mặt, “Trần Tập, tôi nghiêm túc nghi ngờ mục đích thực sự của cậu khi làm bạn với tôi.”

Trần Tập uống cạn nửa lon bia còn lại, cười nhếch mép, “Tôi chưa bao giờ coi cậu là anh em cả.”

“Cái biệt danh ‘kho vàng di động’ mới hợp với cậu đấy, Giang thiếu gia.”

“Cút đi.”

Giang Lộ Minh vừa cười vừa huých nhẹ anh một cái.

Hiệu suất làm việc của Giang thiếu gia rất cao, sáng sớm hôm sau đã cho người chuyển ghế massage đến. Trần Tập dẫn người đến một khu chung cư cũ.

Thời gian gần đây anh đã đến đây rất nhiều lần, nhưng lần nào đứng trước cửa cũng đều chần chừ không muốn vào.

Anh hơi muốn né tránh đôi mắt già nua đầy mong mỏi ấy.

“Tiểu Trần, cháu đến rồi.” Triệu Nhã Phân đang nấu ăn, nghe tiếng gõ cửa liền vội vàng lau khô tay ướt vào tạp dề.

“Dì à, bạn cháu tặng một cái ghế massage, cháu không dùng đến, để bà nội dùng nhé.” Trần Tập vừa nói vừa đặt trái cây lên bàn.

Gương mặt bà không có vẻ gì là vui mừng, chỉ mệt mỏi nói một tiếng cảm ơn.

Nhìn một vòng quanh phòng khách, Trần Tập hỏi, “Bà nội không ở đây ạ?”

“Bà ấy ở trong phòng.”

“Vậy để cháu vào thăm bà.”

“Tiểu Trần.” Triệu Nhã Phân dùng ánh mắt ngăn cản, “Cháu về đi.”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Trần Tập nhớ lại mấy hôm trước tiếng ho khan nặng nề của bà cụ, trong lòng không yên, muốn nhìn thấy tận mắt mới yên tâm.

Triệu Nhã Phân nhìn thấu suy nghĩ của anh: “Nhìn thì có ích gì, cháu trả lời được bà không?”

Bà mệt mỏi kéo kéo vạt tạp dề, “Về đi, người già không chịu nổi thất vọng hết lần này đến lần khác đâu.”

Trần Tập khựng lại.

“Khi nào cháu tôi mới được về nhà?”

Đó là câu hỏi lần nào gặp bà cũng sẽ hỏi.

Chỉ là một câu hỏi đơn giản vậy thôi.

Nhưng đến giờ anh vẫn không trả lời được.

Cuối cùng Trần Tập rời đi trước, dặn người lắp đặt ghế massage cho bà xong mới đi.

Lúc Trần Tập quay lại quán bar, mấy tên nhóc con đang vây quanh một cô gái không ngừng khom lưng nịnh nọt.

Ban đầu không thấy rõ mặt, còn tưởng là Kỳ Du, đến khi lại gần mới phát hiện không phải.

Là một người còn khó đối phó hơn.

Trần Tập lướt mắt qua mấy chai rượu đắt tiền trên bàn, hờ hững ngồi xuống ghế sô pha.

“Cố tình muốn tôi phá sản à?”

Đám nhóc thấy ông chủ đến, ai nấy đều như được đại xá mà lập tức chuồn sạch.

“Vài chai rượu mà cũng keo kiệt, Trần Tập, anh có thể nào trưởng thành chút không?” Ngôn Yên không buồn quay đầu, lại uống thêm một ngụm rượu.

“Nếu quẹt thẻ của Giang công tử, tôi sẵn sàng cùng cô uống cạn rượu ở đây.”

Ngôn Yên liếc anh một cái.

Trần Tập mở một chai rượu, cầm thẳng chai cụng với chai trong tay cô ta, sau đó ngửa đầu lặng lẽ uống, ánh đèn chiếu lên yết hầu gợi cảm, toát ra hơi thở nóng bỏng của hormone.

Ngôn Yên nhìn anh uống rượu, không hiểu sao lại bỗng nhiên không còn hứng uống nữa, cảm giác muốn tâm sự cũng trỗi dậy.

“Anh không muốn hỏi tôi và anh ta có chuyện gì à?”

Trần Tập liếc cô ta một cái từ khóe mắt, nhưng vẫn không buông chai rượu xuống.

Ngôn Yên cười mỉa mai, “Là tôi không biết tự lượng sức, còn mong đợi gì việc anh hỏi nữa chứ? Anh ta hôm qua chắc chắn đã nói hết với anh rồi.” ( truyện trên app T Y T )

“Trần Tập, anh cũng nghĩ là tôi sai đúng không?”

Trần Tập uống gần hết nửa chai, cảm thấy nỗi khó chịu vì phải tặng ghế massage vừa rồi cũng dịu bớt, anh mới khẽ cười: “Chuyện tình cảm làm gì có đúng sai? Ngôn Yên, cô phải hiểu, đàn ông có thể yêu cô, cũng có thể chiều chuộng cô. Nhưng cuối cùng vẫn có giới hạn tuyệt đối sẽ không vô nguyên tắc mà đặt cô lên trên hết đâu.”

Mấy lời này có lẽ cũng có lý, nhưng Ngôn Yên chẳng muốn nghe, cô ta nghiêng đầu lạnh lùng nhìn anh: “Trần Tập, chúng ta trước tiên là bạn bè mà.”

Trần Tập chẳng mảy may để ý: “Vậy thì sao?”

Vậy thì sao?

‘Anh đương nhiên nên đứng về phía tôi.’

Lửa giận trong lòng Ngôn Yên càng bùng lên, nhưng cô ta cũng hiểu rõ, bây giờ Trần Tập và Giang Lộ Minh giống như mặc chung một cái quần, trông chờ người đàn ông này đứng về phía cô ta, hoàn toàn là không thể nào.

Phiền chết đi được!

Không muốn tiếp tục đôi co, Ngôn Yên xách túi rời khỏi, vẫn giữ nguyên chút kiêu ngạo bướng bỉnh của một cô gái trẻ.

4 giờ sáng, quán bar kết thúc hoạt động.

Trần Tập cầm túi chuẩn bị về nhà, Đầu Đỏ lập tức gọi lại: "Anh Tập, chị Du bảo tụi mình đi ăn lẩu."

"Bây giờ sao?" Giờ này anh chỉ muốn về nhà tắm rửa rồi đi ngủ.

"Ngay bây giờ." Đầu Đỏ cười xấu xa: "Chị Du nói anh còn nợ chị ấy một bữa mà."

Lúc trước khi quán bar sửa sang, Kỳ Du có giúp một tay, đúng là còn nợ một bữa.

"Được thôi." Trần Tập nhướng mày: "Cậu đi trước đi, tôi tắm cái rồi đến. Nhớ mang thêm hai chai rượu."

Đầu Đỏ không hiểu: "Anh à, dù sao cũng sẽ ám mùi lẩu thôi, bây giờ tắm cũng đâu có tác dụng gì."

Trần Tập không đáp, cầm quần áo đi vào phòng nghỉ để tắm.

Đầu Đỏ gãi gãi đầu, chọn xong rượu từ tủ rượu rồi ra ngoài.

Lúc Trần Tập ra khỏi quán bar đã gần 5 giờ sáng, trời còn chưa sáng hẳn, trong không khí thoang thoảng sương ẩm. Anh đội mũ bảo hiểm, rồi ngồi lên chiếc mô tô, hướng về phía nhà Kỳ Du mà phóng đi.

Sương mù bám lên kính, một luồng khí lạnh tràn đến, cơn mưa tí tách bất chợt đổ xuống. Sắc mặt Trần Tập không thay đổi, vẫn tiếp tục phóng xe dưới làn mưa, để gió thốc vào mặt.

Khi quẹo qua góc phố Ninh An, một con mèo xám lọt vào tầm mắt anh. Nó ủ rũ cuộn mình dưới cột đèn đường, hoàn toàn không có chút sinh khí nào.

Tốc độ xe của Trần Tập không giảm chút nào, khuôn mặt góc cạnh dưới mũ bảo hiểm lạnh lùng, vô cảm, chỉ thẳng tiến như một mũi tên lao đi xa.

Địa điểm quay hôm nay là ở ngoại ô, trong một tòa nhà phong cách Gothic, nên Nam Lê rời nhà khi trời còn chưa sáng. Sau khi mua vài chiếc bánh bao và sữa đậu nành ở tiệm ăn sáng, vừa bước ra đã phát hiện trời bắt đầu mưa.

May mà cô có mang theo ô.

Ban đầu định dùng để che nắng, giờ mưa thì cũng tiện mang ra dùng.

Cô đứng bên lề đường, mở ứng dụng gọi xe ra, phát hiện chi phí để đi đến nơi khoảng năm, sáu chục tệ. Cô đặt ngón tay lên thanh trượt, từ từ kéo mức giá xuống thấp nhất để bắt xe.

Bất chợt, bên cạnh vang lên vài tiếng mèo kêu yếu ớt. Cô ngẩng đầu nhìn qua — dưới ánh đèn đường, một con mèo cuộn mình, run rẩy trong mưa, trông thật giống như chính cô ngày trước, vô số lần chìm đắm trong bóng tối.

Khi Hoắc Kỳ lái xe đến, anh ta nhìn thấy cảnh tượng: Nam Lê tay cầm ô, tay kia cầm một miếng bìa che cho chú mèo giữa cơn mưa. Trên gương mặt cô không có nét đồng cảm bi thương, cũng không phải sự thương hại mềm yếu của một cô gái trẻ. Ngược lại, biểu cảm của cô vô cùng bình thản, thậm chí có phần lãnh đạm. Nhưng hành động của cô rõ ràng lại khiến người ta cảm nhận được lòng tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play