Nam Lê nghĩ.

Cái chuyện vận mệnh tên tuổi, mỗi người mỗi khác.

Giống như cô, chẳng giống được chút nào.

Nam Lê.

Nan ly.

Thế nhưng số phận lại cứ đưa đẩy cô vào cảnh trôi dạt khắp nơi.

Đường Hoa Sơn là một con phố giải trí trong khu phố cổ của thành phố Minh Ninh. Con phố này đầy rẫy các câu lạc bộ, quán bar, KTV, nhưng sôi động nhất phải kể đến quán bar "Mê Sắc" khai trương hai tháng trước. Chỉ là gần nửa tháng nay, việc kinh doanh có phần ế ẩm.

Chàng trai pha chế rượu với mái tóc đỏ chói mắt, nằm bò trên quầy bar chán nản than thở: “Còn chưa kịp ngửi mùi tiền, haiz, mọi thứ đều thành mây khói hết rồi.”

Khi đó Kỳ Du từ ngoài bước vào, dáng người uyển chuyển, vừa khéo nghe được câu ấy. Ngón tay đang định mở WeChat của cô ấy khựng lại, liền lấy ra ba tờ một trăm tệ từ trong túi, rồi ấn thẳng vào mặt Đầu Đỏ.

“Cưng à, lại đây, ngửi cho kỹ vào.”

Khuôn mặt đỏ chót bị những ngón tay lành lạnh lướt qua, trước mắt là một gương mặt xinh đẹp kiêu sa. Họng cậu ta nghẹn lại, lưỡi líu lưỡi: “Du... Du tỷ.”

“Lấy lại tinh thần đi, hai ngày nữa chị sẽ kéo một đoàn khách lớn đến đây.” Cô ấy mỉm cười, điệu cười lả lơi và phóng khoáng.

Đầu Đỏ gãi đầu, cười ngây ngô, “Không phải kéo cho em, mà là kéo cho anh Tập của chúng ta chứ gì.”

 “Xéo đi!” Kỳ Du nhướng đuôi mắt, không nói thêm gì, ra hiệu cho Đầu Đỏ pha cho mình một ly rượu.

“Được thôi, vừa hay để chị thử loại rượu mới.”

Cô ngồi lên ghế cao, chiếc váy xẻ tà khẽ lay động, ánh mắt Kỳ Du quét qua một lượt bên trong quán, chỉ có hai ba bàn khách lác đác.

“Cậu ta đâu rồi?”

Đầu Đỏ hai tay thản nhiên nghịch chai rượu, “Anh Tập đi đến khu Đông rồi.”

Khu Đông.

Nên đi xem xét một chút.

Kỳ Du nhận ly rượu, mỉm cười nhấp một ngụm, hương rượu lan tỏa đầu lưỡi, cô ấy thoải mái thả lỏng người: “Cũng không tệ.”

Khu Đông.

Một chiếc xe phân khối lớn màu đen dừng trước cổng, Trần Tập ngẩng đầu nhìn lên đám mây đen kịt trên đầu, quay người treo mũ bảo hiểm lên gương chiếu hậu.

Ở cửa đã có người chờ sẵn, thấy anh đến liền chào một tiếng rồi dẫn anh vào trong.

Giữa đường, Trần Tập liếc qua những khẩu hiệu tuyên truyền phòng chống ma túy xung quanh, từ trong hộp kẹo lấy ra một viên bạc hà.

Nam Lê co ro trên giường, cố bám chặt vào tường.

Rõ ràng không còn đường để lui, nhưng cô vẫn cứ muốn lùi lại, dường như muốn ép mình vào trong tường.

Trong đầu là những mảnh ký ức vỡ vụn, bên ngoài đùi trái như bị người ta dùng dao xẻo từng nhát đau đớn.

Cơ thể gầy gò run lên bần bật, đôi mắt khép hờ.

Đôi môi tái nhợt phát ra những âm thanh mơ hồ không rõ.

Đã lâu rồi không có cảm giác này.

Cảm giác như đang chìm dần trong sự giằng xé đau đớn mà không sao ngoi lên được, đã lâu lắm rồi.

Có chút mơ hồ, như thể giây tiếp theo cái chết sẽ ập đến.

Bỗng nhiên.

Có tiếng bước chân chầm chậm tiến lại gần.

Nam Lê từ từ ngẩng đầu lên, chỉ thấy một đôi chân dài thẳng tắp lướt qua trước mắt.

Người đó đi một đôi giày thể thao màu xanh đen, bên ngoài có treo một logo đặc trưng nào đó. Nam Lê đang định nhìn kỹ hơn thì người kia đã đi qua.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Đi vòng qua hành lang, đến trước một căn phòng, Trần Tập đứng ngoài, lạnh   lùng nhìn vào trong.

Bên trong là một thiếu niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi, ngồi co ro dưới đất, toàn thân run rẩy không ngừng.

Đôi mắt mờ mịt, cắn chặt môi dưới đến chảy máu.

—— “Anh Tập, họ nói anh bắn cung rất giỏi, lần sau nếu em thi được top ba trong lớp, anh dạy em được không?”

Thiếu niên ấy từng tràn đầy sức sống.

Vậy mà mới chưa đầy nửa tháng, đã thành ra như thế này.

Nếu không phải vì ở đây không được phép hút thuốc, Trần Tập chắc chắn sẽ châm một điếu. Giờ không hút được, đành phải nhai kẹo trong miệng.

Nhai vài cái vẫn không đã, anh trực tiếp cắn vụn viên kẹo, nuốt vào bụng.

Chết tiệt.

Cái thứ này đúng là hại người.

Người đi cùng Trần Tập là một người đàn ông trung niên. Thấy anh dù mặt vẫn lạnh lùng nhưng đáy mắt lại có nét trầm lắng, ông ta vỗ vai anh.

“Đứa trẻ này không dễ dàng gì, tôi sẽ trông nom nó.”

Nói rồi, người đàn ông nghiêm mặt mấy giây, “Chỗ của cậu phải giữ cho chặt, nếu còn có kẻ nào làm bậy nữa thì không mở cửa được đâu.”

Một lúc lâu sau, Trần Tập mới lạnh lùng gật đầu.

Tiếng bước chân lại vang lên.

Nam Lê nghe tiếng động, nghiêng đầu nhìn sang, thấy đôi giày màu xanh đen ấy từ từ bước từ trái sang phải.

Nhưng lần này, đôi chân ấy dừng lại.

Dừng ngay trước mặt cô.

Lưng của Nam Lê đã ướt đẫm, mồ hôi lạnh tuôn ra, nhưng có một chỗ ở trước ngực lại nóng rực.

Ánh mắt cô nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm kia, đầu óc Nam Lê mơ hồ, không thể nhìn rõ gương mặt người trước mặt, chỉ có thể nghiến chặt răng, cố gắng không để mình run rẩy.

Có vẻ như cô không muốn phơi bày dáng vẻ yếu đuối, đáng thương của mình trước người đàn ông xa lạ này.

Trần Tập nhìn cô rất lâu, đôi mắt sâu thẳm như một cơn lốc, cuốn người ta vào đến ngạt thở.

Cuối cùng, vẫn là anh thu ánh mắt lại trước.

Người đàn ông dẫn Trần Tập tới thấy anh không đi theo mà đứng lại, liền quay lại hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì.” Nói xong, anh bước đi thẳng.

Khi người kia tiễn Trần Tập ra đến cửa, anh nhấc mũ bảo hiểm lên, lấy tay áo lau lau gương chiếu hậu rồi bỗng dưng buột miệng: “Lá gan lớn vậy, sao cô ấy không đâm thủng trời luôn đi.”

Người kia ngẩn ra vài giây, nhận ra ý tứ trong lời anh nói.

“Cô ấy bị lây nhiễm thứ đó mấy năm trước, ban đầu là đầu năm ngoái đã cai hoàn toàn rồi, tuần trước lại đụng phải mấy kẻ nghiện ngập trong con hẻm, cái cảnh ấy…” Người đàn ông cũng không muốn nói chi tiết, “Cậu biết mà, cái thứ này dễ…”

Trần Tập cau mày, “Cô ấy tái nghiện à?”

“Không, chỉ là có phần mất kiểm soát thôi. Gia đình không ai giúp đỡ, cuối cùng lại đến chỗ này.”

“Vậy à.” Trần Tập không có biểu cảm gì, đội mũ bảo hiểm vào, leo lên xe phóng ra khỏi con đường bên trái.

Trên đường về, mây đen càng thêm dày đặc hơn, nhưng mãi vẫn không thấy mưa rơi.

Sau đó, khi quay lại quán bar, Trần Tập nổi trận lôi đình, bảo rằng nơi này không nuôi những kẻ vô dụng, ngay cả một chỗ như thế cũng không giữ nổi thì biến hết đi.

Vẫn là Kỳ Du đứng ra giảng hòa, không sa thải ai, chỉ dặn đám người đó phải coi chừng cẩn thận hơn, tránh để lại dính vào mấy thứ bẩn thỉu ấy.

Kỳ Du cầm ly rượu từ trên bàn bước đến, ngồi xuống bên cạnh, chân phải gác lên chân trái, để lộ ra một mảng da thịt trắng nõn.

Cô ấy biết Trần Tập đang phiền lòng. Có kẻ to gan đến nỗi dám bán hàng ngay tại đây, dù đã phát hiện kịp thời, nhưng cậu thiếu niên trước giờ thích tìm Trần Tập lại không may dính phải.

Người này dù có cứng nhắc thế nào, trong thâm tâm vẫn còn lương thiện.

Kỳ Du cởi giày cao gót, đưa ly rượu tới trước mặt anh, cười đầy mê hoặc: “Vui lên nào, uống một ngụm đi.”

Bình thường với tính cách của Trần Tập, hoặc là sẽ kéo chân cô ấy lại đồng ý, hoặc là buông vài câu nói đùa tục tĩu.

Nhưng dù là loại nào, cũng không phải như bây giờ.

Anh ngồi nghiêng người trên ghế sofa, đôi chân dài gác lên bàn trà, không biết đang nhìn chăm chú vào đâu.

Vẻ thờ ơ mang theo chút bối rối.

Nhưng nhiều hơn trong đó là sự bực bội khó chịu.

Nam Lê ở đó gần một tuần rồi mới về nhà, thật ra hai năm nay cô gần như chưa từng nghĩ tới việc ấy, chỉ là hôm đó bị tác động mạnh quá, sợ bản một mình không chịu nổi nên mới tới đó.

Sau khi dọn dẹp nhà cửa, cô nghỉ ngơi thêm hai ngày để điều chỉnh tâm trạng rồi mới đi làm.

Hôm nay vì phải mặc váy đuôi cá và váy công chúa, nên cô đi giày cao gót đến.

Vừa mở cửa hàng, Phương Hạnh Hạnh đã nhào đến ôm cô.

“Tiểu Lê, cuối cùng cậu cũng đến rồi, mấy hôm nay làm tớ mệt đến mức lưng muốn gãy đôi ra luôn.”

Nam Lê đứng không vững, cũng may có Hoắc Kỳ phía sau che chắn cho hai người: “Hạnh Hạnh, Tiểu Lê đang đi giày cao gót, cẩn thận chút.”

Phương Hạnh Hạnh liếc nhìn, ngại ngùng le lưỡi.

“Mình không sao.” Nam Lê mỉm cười, cùng Phương Hạnh Hạnh đi vào trong, Hoắc Kỳ theo sau mang mấy kiện hàng đến quầy để mở ra.

Phương Hạnh Hạnh lấy hết váy áo đã chuẩn bị sẵn ra, hào hứng giới thiệu cho cô từng điểm nhấn của mỗi chiếc váy.

Cửa hàng này là do Hoắc Kỳ mở. Anh ta học chuyên ngành thiết kế thời trang ở đại học, vay tiền từ bố mẹ để mở cửa hàng này mang thương hiệu riêng.

Phương Hạnh Hạnh là thanh mai trúc mã của anh ta, học chuyên ngành nhiếp ảnh.

Hầu hết các bức ảnh đều do cô ấy đảm nhận, thỉnh thoảng Hoắc Kỳ sẽ đưa ra vài ý kiến.

Nam Lê bắt đầu làm người mẫu cho cửa hàng từ nửa năm trước.

Hoắc Kỳ có gu thẩm mỹ riêng, trước sau cũng thay đến năm sáu người mẫu mà vẫn không hài lòng, thà không ra mắt sản phẩm mới chứ không muốn tùy tiện chọn ai đó làm người mẫu.

Hôm đó anh ta cùng Phương Hạnh Hạnh ra ngoài chụp ảnh, tình cờ gặp Nam Lê trong một quán cà phê.

Lúc ấy, cô đang chăm chú làm latte art, đôi mắt hơi cụp xuống, tóc buộc đuôi ngựa thấp. Dưới ánh đèn trong quán, làn da cô trông sáng mịn, trắng như ngọc.

Sau đó, khi một đứa trẻ nhỏ đưa ra yêu cầu đáng yêu, Nam Lê đột nhiên nở nụ cười, trong mắt như phủ đầy sao, khiến người ta không thể dời ánh nhìn.

“Hạnh Hạnh.” Giọng nói của anh ta vang lên trong không khí, “Chính là cô ấy.”

Hôm nay họ sẽ đến một nhà hàng và đài phun nước có nhạc để chụp ảnh. Nhà hàng đã được liên hệ trước nên vị trí đặt không làm phiền đến thực khách.

Trong lúc Nam Lê đang trang điểm, trợ lý đang bận rộn sắp xếp đạo cụ, Phương Hạnh Hạnh liếc nhìn sang bên cạnh: “Chẳng phải nói phải gấp rút hoàn thành bản vẽ thiết kế sao? Đi theo tụi em ra đây làm gì?”

“Cạn ý tưởng rồi, ra ngoài dạo chút.” Hoắc Kỳ hỏi: “Có ý kiến à?”

“Làm gì dám, anh là ông chủ, anh nói gì cũng đúng.” Phương Hạnh Hạnh bĩu môi.

Đừng tưởng cô không biết, Tiểu Lê xin nghỉ một tuần, người này khó chịu đến nỗi đứng ngồi không yên.

Vừa mới trở lại, kiểu gì cũng phải giữ cô chặt.

Phương Hạnh Hạnh bình thường hay đối nghịch với Hoắc Kỳ, nhưng cô ấy biết thanh mai trúc mã của mình cũng được xem là người đàn ông tốt.

Nếu Tiểu Lê có tình cảm, đương nhiên cô ấy hy vọng hai người họ có thể đến với nhau.

Chỉ là có lần cô ấy đã cố gặng hỏi, liệu trong lòng Tiểu Lê có thích ai không.

Ánh mắt của cô lúc đó phải diễn tả thế nào nhỉ?

Đó là một nỗi buồn mờ mịt khó tả.

Mà trong ánh mắt ấy xen lẫn thêm một vài cảm xúc mơ hồ.

Việc kinh doanh ở quán bar không được tốt, vừa xảy ra sự cố nên có một khoảng thời gian lắng xuống là điều bình thường. Trần Tập vẫn có chút tiền nhàn rỗi trong tay nên cũng không quá lo lắng.

“Anh Tập, bên đường Ninh An mới mở một quán nướng ngói phong cách nổi tiếng trên mạng, mình qua đó thử đi?”

Nướng ngói là món đặc sản của Việt Nam, ở khu Đông gần như không có.

Đầu Đỏ chưa từng đến Việt Nam chơi, nghĩ muốn đi ăn thử cho biết, coi như trải nghiệm thay cho một chuyến du lịch.

Trần Tập cười khẽ, dặn hai người ở lại trông quán, lấy áo khoác rồi ra ngoài.

Đường Ninh An không xa, nhưng đi bộ cũng phải mất nửa tiếng. Họ có tổng cộng năm người, Trần Tập đi xe máy, còn bốn người kia vừa vặn bắt một chiếc taxi.

Lúc đến nơi đã hơn tám giờ tối, bên trong và ngoài quán nướng đều đã ngồi kín người.

“Chết tiệt, đến trễ rồi.”

Đầu Đỏ hỏi chủ quán, người đó nói phải đợi thêm hai mươi phút nữa. Đầu Đỏ thì chờ được, nhưng lại sợ anh Tập không muốn đợi, đành nhìn chằm chằm vào những xiên nướng nóng hổi đang bốc khói nghi ngút mà nuốt nước miếng.

Bộ dạng đó khiến Trần Tập bật cười, anh lấy từ trong túi áo ra hộp thuốc, giơ lên.

“Tôi qua bên kia hút điếu thuốc, xong rồi thì gọi tôi.”

“Ê, được rồi.”

Đầu Đỏ và mấy người khác liền nhanh chóng lên xếp hàng chờ.

Trần Tập lấy một chiếc ghế nhựa đi sang bên cạnh, cách đó khoảng năm mươi mét, anh ngồi xuống trước một cửa hàng đã khóa cửa.

Chân trái duỗi thẳng, chân phải đạp lên thanh ngang giữa hai chân ghế, đuôi mắt khẽ nhếch, cúi đầu châm thuốc.

 Đốm lửa nhỏ bùng lên.

 Khói mờ lơ lửng.

 Cả người toát lên vẻ tùy tiện mà phóng khoáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play