Hút thuốc xong, Trần Tập thấy quán thịt nướng vẫn chưa đến lượt mình nên lấy điện thoại ra chơi một chút.
Đột nhiên, một tiếng mèo kêu nhẹ nhàng vang lên.
Một con mèo con màu xám chạy quanh chiếc ghế của anh vài vòng, có lẽ là nó chưa tìm được thức ăn nên mới cọ cọ vào ống quần anh một cách vô cùng đáng thương.
Trần Tập dùng mũi chân đẩy nó ra, con mèo lại quay trở lại.
Qua vài lần như vậy, anh không khỏi ‘chậc’ một tiếng: “Ông đây có phải là chúa cứu thế đâu.”
Mèo con lè ra chiếc lưỡi nho nhỏ, tiếp tục nhẹ nhàng cọ lên chân anh.
Trần Tập cảm thấy hơi hứng thú, cúi người chọc chọc mấy cái thật mạnh lên đầu mèo con.
Chú mèo vẫn rất ngoan ngoãn, còn hơi nhắm mắt lại như đang hưởng thụ.
Nụ cười trên môi càng sâu thêm, anh lấy điện thoại ra bật chế độ quay video.
Vừa mới quay được khoảng 5 giây, mèo con dường như nhận ra anh đang quay phim, nó phóng người thật nhanh về phía bên phải.
Nó chạy tới khi đụng vào chân một người qua đường đang đi tới, mèo con sợ đến mức kêu lên một tiếng.
Trần Tập thu tay lại, anh cảm giác ngay cả lúc con mèo này chạy trối chết cũng rất thú vị, camera hơi di chuyển rồi chầm chậm phóng to lên.
Mèo con chạy ra khỏi camera, một bóng dáng trắng trẻo mảnh mai lại lọt vào tầm mắt.
Ánh mắt anh hơi híp lại, Trần Tập trượt ngón cái và ngón trỏ, phóng to gương mặt xinh đẹp kia lên trước camera.
…
Hôm nay Nam Lê hơi buồn.
Sau khi kết thúc công việc quay chụp, cô uyển chuyển từ chối lời mời đi ăn cơm chiều của Hoắc Kỳ, định đi tới một quán mì mà cô thích ăn.
Sau khi đến nơi cô mới phát hiện quán không mở cửa, đành phải tìm tạm một chỗ khác.
Cô là một người khá hoài cổ, không thích nếm thử hương vị mới cho lắm, đột nhiên đổi quán liền cảm thấy khác nhau như trời với đất.
Nam Lê không muốn lãng phí nên miễn cưỡng ăn hết, sau đó ngồi tàu điện ngầm trở về.
Sau khi ra khỏi ga tàu điện ngầm, cô thấy hơi trướng bụng, kết quả là mải xoa bóp nên không chú ý bậc thang dưới chân, ngã gãy cả giày cao gót.
Lúc ấy cô nghĩ, nếu chân bị bong gân thì chắc chắn hôm nay cô không thể đi về nổi.
May mắn là chân cô không bị bong gân, nhưng lại không thể đi đôi giày cao gót kia được nữa.
Nghĩ rằng nơi này cũng không quá xa nhà, Nam Lê liền cởi nốt chiếc giày còn lại ra, cầm trên tay tiếp tục đi về.
…
Đi đến đầu phố thì nghe thấy một tiếng mèo kêu chói tai, Nam Lê theo bản năng đi qua xem, vừa nhìn liền đối diện với một đôi mắt sắc bén. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
—Nam Lê, thủ khoa Khoa học tự nhiên lần này chắc chắn là tôi rồi.
Giọng nói kiêu ngạo của thiếu niên như vang vọng trong đường phố, Nam Lê gần như không suy nghĩ gì đã lập tức chạy về phía trước.
—Hoa gì cơ?
—Hoa hướng dương màu xanh? Kì lạ thật.
—Tôi chưa thấy bao giờ.
—Học sinh giỏi cũng có thể chơi bời như vậy sao?
—Nam Lê, cậu không phù hợp.
…
Những âm thanh hỗn loạn đó đan xen vang lên bên tai, Nam Lê cất bước nhanh hơn, muốn mau chóng thoát khỏi ánh mắt nóng rực phía sau.
Giang Lộ Minh vừa cãi nhau với bạn gái, anh ta muốn đến tìm Trần Tập để uống rượu nhưng lại bị lạc đường, kết quả là bây giờ mới tới.
Anh ta chào hỏi với vài người ngoài, sau đó xách ghế đến ngồi cạnh Trần Tập.
Thấy tầm mắt anh vẫn còn đang nhìn về hướng xa xăm, Giang Lộ Minh vỗ anh một cái: “Chỗ kia có vàng để nhặt à? Sao ông chủ Trần cứ nhìn mãi thế.”
Trần Tập nhẹ nhàng liếc mắt: “Nếu có vàng thật thì ai nhặt nhanh hơn cậu chứ.”
Trần Tập nhướng mày: “Cậu lại cãi nhau à?”
Giang Lộ Minh bực bội kéo cà vạt: “Tự cô ấy muốn cãi nhau đấy chứ.”
Khi nói chuyện hợp tác trên thương trường sẽ có rất nhiều sự kiện phải gặp dịp thì chơi, đêm nay có người sắp xếp một bữa tiệc xã giao, dù anh ta không thể quản lý được người khác, nhưng chỉ cần bản thân anh ta không đụng chạm gì là được. Tuy nhiên Ngôn Yên vẫn không hài lòng, cô ta nói anh ta bị kéo đi chơi bời đến quen rồi, còn không thèm gọi điện thoại chào cô ta một tiếng.
Cho dù như vậy anh ta vẫn không trách cô ta, chỉ nhẹ nhàng khuyên cô ta nên bình tĩnh lại, không nên xúc động như vậy.
Nhưng dùng lời nói như vậy chẳng mấy hiệu quả, cô ta cứ khóc lóc nói anh ta đã thay đổi như thế nào, còn kể những điểm tốt của anh ta từ thời anh ta theo đuổi cô ta. ( truyện trên app T Y T )
Mỗi lần có mâu thuẫn là đề tài này lại bị đem ra nói, Giang Lộ Minh quá khó chịu nên mới đến tìm Trần Tập.
Trần Tập nói: “Tôi đã bảo cậu không khống chế được tính tình của Ngôn Yên, bây giờ phải chịu khổ rồi.”
“Cậu đang giễu cợt tôi à.”
“Tôi đang nhắc nhở cậu, vợ tự mình rước về thì dù có thế nào cũng phải chịu.”
Hai người đã quen nhau và trở thành bạn tốt từ hồi trung học, trước đây khi Giang Lộ Minh theo đuổi Ngôn Yên, Trần Tập đã cảm thấy hai người sẽ không thể bền lâu.
Ngoại trừ nguyên nhân về gia thế, chủ yếu là vấn đề tính cách.
Đôi khi Ngôn Yên quá mạnh mẽ, thậm chí còn vô lý.
Nhưng dù sao đó cũng chỉ là suy nghĩ của Trần Tập thôi, hiện tại bọn họ cũng đã bên nhau rất nhiều năm rồi.
Nhưng có lẽ anh đã nhầm.
Giang Lộ Minh nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của Trần Tập lại càng thêm tức giận: “Tôi nói này ông chủ Trần, bao giờ cậu mới tìm được cô gái của mình đây?”
Bao nhiêu năm qua, bên cạnh Trần Tập có rất nhiều cô gái, nhưng họ cũng chỉ vội vàng lướt qua mà thôi, không ai có thể để lại ấn tượng trong lòng Trần Tập.
Trần Tập nở nụ cười đáp lại, hầu kết hơi di chuyển, giữa lông mày hiện lên một tia phóng túng.
“Chuyện này chỉ cần vài phút là xong.”
Giang Lộ Minh âm thầm khinh bỉ, đúng là cái đồ không biết xấu hổ.
Vô tình, ánh mắt Trần Tập lại nhìn về nơi đầu phố xa xa, tầm mắt dừng trên mặt đất.
Nhìn một lúc, anh quay đầu lại hỏi: “Ông đây trông còn tệ hơn cả hồi trung học à?”
Nghe vậy, Giang Lộ Minh tiến sát đến, nhìn thật kĩ khuôn mặt kia vài giây rồi nói: “Đúng nha, giấu tôi đi mổ cận từ bao giờ thế?”
Nói vậy là hiểu.
Trần Tập: “……”
Trần Tập đá nhẹ vào chân anh ta: “Tên ngốc này.”
Nam Lê chạy không ngừng nghỉ về phía nhà mình, dù trên đường có dẫm phải cái gì cũng mặc kệ, cứ như thần kinh của cô đã mất đi cảm giác đau đớn, một mạch đến khi tới chung cư mới dừng lại.
Cô thở hồng hộc dựa vào ven tường nghỉ ngơi, chờ đến khi cảm thấy thoải mái mới chuẩn bị tiến vào thang máy, lúc này lại nhận ra đôi giày cao gót mình cầm theo chỉ còn có một chiếc.
Có lẽ chiếc còn lại đã vô tình rơi ra lúc cô không để ý.
Nam Lê mở khóa vân tay, đưa tay ấn công tắc bên cạnh tủ giày, đèn trong phòng khách nhấp nháy bật lên rồi lại tối đen.
Bất lực thở dài, cô biết chiếc đèn kia sớm muộn gì cũng hỏng, nhưng không ngờ lại không qua khỏi được tuần này.
Cô đặt lại giày cao gót vào tủ, sau đó xỏ một đôi giày bệt để chuẩn bị ra ngoài. Nam Lê không đi xa, cô chỉ mua thuốc và bóng đèn ở gần đây.
Một lần nữa về đến nhà, cô quen cửa quen nẻo đi lấy ghế và dụng cụ, không lâu sau đã thay xong đèn, phòng khách lại trở nên sáng sủa.
Cô ấn ấn giữa mày, dần dần cảm thấy mệt mỏi, Nam Lê đi tắm thật nhanh rồi bôi thuốc.
Cô ngồi trên sofa, gác chân phải lên đầu gối chân trái, cẩn thận bôi thuốc lên trên.
Suy nghĩ của cô hơi hỗn loạn.
Dù đã hơn một giờ trôi qua, cô vẫn không thể quên được đôi mắt mình đối diện ở trên phố.
Cô không biết người đó có phải vô tình nhìn qua hay không, nhưng cô nghĩ bộ dáng chạy trốn của bản thân chắc chắn trông rất chật vật.
Cô đã từng nghĩ đến khung cảnh hai người gặp nhau sau nhiều năm, dù thấy anh đã có vợ, cô cũng có thể bình thản nói đã lâu không gặp, hoặc là khen vợ của anh thật xinh đẹp, con của anh thật đáng yêu.
Dù là trường hợp nào cũng được.
Miễn là không phải kiểu để chân trần đi bộ trên đường như hôm nay.
Nam Lê chìm đắm trong suy nghĩ, không chú ý đến lực tay ấn mạnh lên miệng vết thương ở chân.
Cô nhíu mày kêu lên một tiếng, khóe mắt hơi đỏ lên.