Kể từ khi cùng Phương Tri Hạ tìm thấy niềm vui, cuộc sống nhàm chán này mới có thêm chút màu sắc.
Nhưng ngay lúc ta và nàng đang ung dung, phụ thân gửi thư tới.
Nghe nói rằng chúng ta đã vào cung được nửa năm, nhưng không có ai trong số chúng ta được hoàng đế chú ý.
Quần thần triều đình đều chỉ trích phụ thân, chê cười hai nữ nhi của ông không có tài năng và sắc đẹp, khó có được sự yêu mến của hoàng đế.
Phụ thân giận dữ, suốt đêm viết mười phong thư.
Năm phong đầu trách cứ chúng ta, năm phong sau thì kèm theo kinh nghiệm phong phú của ông, nói cho chúng ta biết nên tranh thủ sủng ái như thế nào.
Ta tỉ mỉ đọc năm phong thư sau hai lần, cuối cùng đưa ra kết luận:
“Phụ thân nên tự vào cung để thử xem, với kinh nghiệm phong phú như vậy, dù ông ấy đã lớn tuổi và có nhiều nếp nhăn, chắc chắn hoàng đế cũng sẽ sủng ái ông lên tận trời.”
“Khụ khụ.”
Tiểu thái giám bên cạnh có vẻ như bị sặc nước trà, hắn ho khan liên tục, mãi không ngừng lại.
Thị vệ ngồi đối diện, nghẹn cười đỏ mặt.
“Sao ho thành như vậy?”
Ta tiến lại gần, định đưa tay kiểm tra nhiệt độ của hắn, nhưng lại nhớ đến những kinh nghiệm mà phụ thân đã chỉ dạy.
Ta ngồi lên đùi hắn.
Cố tình chớp chớp mắt, với vẻ nghiêm túc đưa tay lên trán hắn:
“Ngươi bị cảm sao?”
Khoảng cách giữa ta và hắn đột nhiên kéo gần lại, tiểu thái giám thuận thế vươn tay, ôm eo ta.
Sau đó, ta nhìn thấy mặt tiểu thái giám từng chút, từng chút đỏ bừng lên.
Hắn nghiêng đầu, lộ ra lỗ tai đỏ bừng.
“Không có, nô tài chỉ là không cẩn thận bị sặc thôi.”
Bình thường ta trêu chọc tiểu thái giám lâu như vậy mà chưa thấy hắn xấu hổ như thế, chẳng lẽ thư của phụ thân thật sự có hiệu quả?
Ta vô thức di chuyển một chút, muốn ngồi thoải mái hơn một chút, không ngờ lại chạm phải thứ gì đó nóng bỏng.
Chưa kịp ngẫm lại, bên ngoài truyền đến tiếng nói của cung nữ:
“Hai vị quý phi nương nương, Thái hậu triệu kiến.”
Ta mờ mịt hỏi: “Thái hậu?”
Liếc nhìn Phương Tri Hạ, trong lòng ta cảm thấy hơi lo lắng.
Kể từ khi vào cung, thái hậu chưa từng đón tiếp chúng ta và cũng chưa bao giờ triệu kiến chúng ta.
Lần này, thái hậu đặc biệt cử người đến mời, không biết có phải đã phát hiện ra điều gì không?
Ta hít sâu một hơi, quyết định chuẩn bị sẵn sàng.
Ta đi vào trong nhà, lấy ra hai cái túi vải nặng trịch.
Trong hai cái túi này chứa đầy vàng bạc trang sức mà ta và Phương Tri Hạ đã tích góp được.
Dựa vào những gì đã thấy trong cung đấu, ta luôn cảm thấy hoàng cung không phải là nơi an toàn, vì vậy chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng để giả chết và đào tẩu nếu cần.
Với vẻ mặt nghiêm trọng, ta giao túi vải của mình cho tiểu thái giám, còn Phương Tri Hạ cũng đưa túi của nàng cho thị vệ.
Ta dặn dò: “Các ngươi ở ngoài Tây điện chờ chúng ta, nếu bị Thái hậu phát hiện, chúng ta sẽ tìm cách chạy trốn. Hai chúng ta cùng nhau ra ngoài cung, sống cuộc sống tự do.”
Phương Tri Hạ bổ sung: “Chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng, cũng có thuốc giả chết và nơi trú ẩn bên ngoài cung. Nếu tránh được lần này, chúng ta sẽ cùng nhau ra ngoài trở thành hai đôi tình nhân.”
Tiểu thái giám mỉm cười, dùng ngón tay nhẹ nhàng cọ má ta, với nụ cười không rõ ý nghĩa:
“Được.”
Nhưng ta và Phương Tri Hạ có vẻ nghĩ nhiều quá.
Thái hậu vui vẻ mời chúng ta ngồi xuống.
Phương Tri Hạ nhìn xung quanh với vẻ cảnh giác:
“Cẩn thận một chút, trên ghế này có thể sẽ không đính đầy kim chứ?”
Thái hậu mỉm cười và bảo người hầu mang trà tới cho chúng ta.
Ta cẩn thận nhận lấy, trong khi Phương Tri Hạ thì nháy mắt với ta:
“Cẩn thận một chút, lỡ đâu trong trà này có độc.”
Nhưng ghế cũng ngồi rồi, trà cũng uống rồi.
Sau khi uống xong, ta mới nhận ra trà này không những không có độc mà còn rất ngon.