“Trà này, không tệ chứ?” Thái hậu hỏi với nụ cười trên môi.
Thái hậu cười và nói tiếp:
“Ta đã cho thêm không ít thuốc bổ vào trà. Hai ngươi đã vào cung được một thời gian, vẫn nên sớm sinh hạ thái tử, để ta có thể ôm tiểu hoàng tôn.”
Ta và Phương Tri Hạ nhìn nhau ngơ ngác.
Từ khi vào cung đến nay, chúng ta còn chưa thấy Hoàng đế, chứ đừng nói đến việc sinh thái tử.
“À, đúng rồi, các ngươi đã chuẩn bị như thế nào cho cung yến Trung Thu? Nếu có gì không hiểu, có thể tới hỏi ta.” Thái hậu nói, ánh mắt dịu dàng.
Không biết vì sao, ta luôn có cảm giác rằng khi Thái hậu nhìn ta, bà ấy có vẻ thân thiết hơn một chút.
Còn khi bà ấy nhìn Phương Tri Hạ, ánh mắt lại có chút kì lạ, như thể đang mang theo một chút ẩn ý.
Chúng ta trò chuyện phiếm thêm một lúc nữa.
Khi ra khỏi phủ, Phương Tri Hạ bất chợt lên tiếng:
“Ngươi có cảm thấy giọng nói của Thái hậu có chút quen thuộc không?”
Ta chợt nghĩ đến một điều: “Có phải giống như con hổ lớn đêm đó không?”
“Trước tiên đừng nhắc đến con hổ lớn.”
Phương Tri Hạ nhìn tiểu thái giám và thị vệ đứng chờ chúng ta ở một bên.
“Ngươi có nghĩ đến việc Trung Thu cung yến sẽ như thế nào không?”
Trong cung không có hoàng hậu, mọi việc hậu cung vẫn do Thái hậu xử lý, chúng ta ít có cơ hội can thiệp.
“Dù sao cũng có Thái hậu lo liệu, chúng ta không cần quá bận tâm.” Ta nói.
Phương Tri Hạ tỏ ra thất vọng:
“Chu Thời Linh, không phải ngươi luôn tự nhận ngươi là người hiểu rõ nhất về bản thân mình hay sao? Sao ta nói rõ như vậy mà ngươi vẫn không hiểu.”
Lúc này, thị vệ và tiểu thái giám đi lên phía trước, họ không rõ nguyên do và đứng ở đó hỏi:
“Sao hai người lại cãi nhau rồi?”
Tiểu thái giám túm lấy ống tay áo của ta, nhẹ nhàng kéo một chút.
“Ý của ta là……” Phương Tri Hạ chỉ vào mặt mình, rồi lại chỉ vào mặt của ta, “Trung thu, hai chúng ta lớn lên xinh đẹp như vậy, lỡ như không được hoàng đế coi trọng thì sao?”
Tiểu thái giám đang quan tâm ta, bỗng dưng trượt chân, suýt nữa ngã sấp xuống đất.
“Đúng vậy.”
Ta giả vờ gật đầu, ôm lấy tiểu thái giám, nói:
“Nếu không bị Thái hậu phát hiện, chúng ta nên ở lại trong cung thêm vài ngày, lấy thêm chút vàng bạc mới được.”
Ta tiếp tục suy nghĩ, nếu được Hoàng đế coi trọng, điều đó cũng không phải chuyện xấu.
Đầu óc ta nhanh chóng hoạt động, nghĩ ra một kế hoạch.
Ngày Trung Thu, ta từ phòng bếp mang theo một chậu tro than.
Trộn lẫn son phấn, bôi lên mặt.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, ta quay đầu nhìn tiểu thái giám: “Thế nào?”
Tiểu thái giám nhìn ta với ánh mắt say mê như đang ngắm Tây Thi. Trước tiên, hắn nở một nụ cười tươi, rồi nghiêm túc nói:
“Chẳng hề giống giả xấu chút nào, A Linh vẫn đẹp như vậy.”
“Thật sao?”
“Đàn ông sẽ nói dối, nhưng bạn thân thì không.”
Ta một cước đá văng cửa điện của Phương Tri Hạ.
“Mau nhìn xem, ta trang điểm như thế nào? Hắn vẫn nói ta rất xinh đẹp.”
Phương Tri Hạ chậc chậc vài tiếng:
“Mồm cũng dẻo phết đấy, xấu như vậy vẫn khen được.”
Phương Tri Hạ đánh giá như thế, ta mới hoàn toàn yên tâm.
Vì vậy, trong đêm Trung Thu, ta mang một khuôn mặt xám đen, còn Phương Tri Hạ thì mặc trang phục kỳ dị.
Cả hai chúng ta cùng ngồi vào vị trí của mình.
Toàn cung chìm trong sự tĩnh lặng.
Mấy vị đại thần và nữ quyến đều liếc nhìn rồi nhanh chóng dời mắt, không dám nhìn thêm.
Chỉ có phụ thân chúng ta, khi nhận thấy ánh mắt kỳ lạ từ mọi người, liền quay sang nhìn.
Phụt – –
Trà thượng hạng từ miệng phụ thân phun ra, làm chúng ta có chút xấu hổ.