Đang nghĩ ngợi, ngoài cửa điện truyền đến một giọng nói quen thuộc:

“A Linh?”

Ta đột nhiên ngước mắt lên, nhìn thấy tiểu thái giám ăn mặc hoàn toàn khác với thường ngày.

Mỗi lần ta gặp tiểu thái giám, hắn đều mặc y phục màu trắng.

Hôm nay, hắn chọn một màu sắc tươi sáng, khiến cho cả người trông rạng rỡ hơn hẳn.

“Sao ngươi lại ăn mặc như vậy?”

Ta tò mò sờ thử tay áo của hắn, cảm thấy chất liệu rất tốt, còn được thêu kim tuyến.

Đây không giống như là trang phục của một thái giám.

“Ta cũng quên hỏi, ngươi làm việc ở trong cung nào vậy?”

Ý cười trên mặt tiểu thái giám giảm bớt, hắn lặng lẽ nhìn ta, ánh mắt như thể có thể nhìn thấu mọi thứ.

“Làm việc?”

“Đúng vậy.”

Ta nhịn không được, bắt đầu véo má hắn:

“Ta thấy ngươi được đối đãi rất tốt, ăn ngon, mặc đẹp. Thái giám trong cung của ta cũng không có đãi ngộ tốt như vậy.”

“Chuyện tối qua, ngươi đều…”

Lời còn chưa dứt, bên ngoài đã có một thị vệ quen mặt đi tới.

Hắn mặc bộ giáp bạc, trông rất uy phong lẫm liệt.

Phương Tri Hạ vành mắt đỏ lên, như là mèo ngửi thấy cá, xông lên ôm lấy thị vệ.

Nàng gõ mạnh vào áo giáp của người ta, phát ra tiếng vang:

“Đồ chơi này nhìn cũng không tệ lắm nha, thị vệ các ngươi cũng được phát quần áo mới sao?”

Thị vệ ngơ ngẩn, hắn cứng đờ nghiêng đầu, trao đổi ánh mắt với tiểu thái giám.

Ta nâng mặt tiểu thái giám, kéo hắn lại gần:

“Nghĩ cái gì vậy?”

Tiểu thái giám cười khẽ, vuốt ve vành tai của ta:

“Đang suy nghĩ A Linh của ta, sao lại… ngây thơ như vậy.”

Ly rượu kia thêm quá nhiều thuốc, khiến cho ta và Phương Tri Hạ đều không nhớ rõ về chuyện đêm đó.

Khi thấy tiểu thái giám nhút nhát, ta không thể không trêu chọc hắn, vì sự ngượng ngùng của hắn luôn khiến ta cảm thấy thú vị.

Sau khi uống say, ta thật sự lo sợ mình sẽ làm ra chuyện gì vượt quá giới hạn với hắn, sợ rằng những suy nghĩ mơ hồ trong đầu mình sẽ khiến ta không thể kiểm soát được hành động của mình.

Phương Tri Hạ nhanh nhẹn ném cho ta một quả nho:

“Nếu ngươi thật sự muốn biết, thì đi hỏi hắn thử xem. Ta không quen nhìn bộ dạng nhăn nhó này của ngươi.”

Nàng dẫn ta đi như một con thỏ đến trước mặt tiểu thái giám.

Lúc đó tiểu thái giám đang ngồi nhàn nhã ở bên hồ ngự hoa viên, thay thái hậu cho mấy con cá chép béo kia ăn.

Để xứng đôi với hắn, ta còn đặc biệt tìm y phục của cung nữ để thay, do dự một lát, ta thử thăm dò hỏi:

“Đêm đó chúng ta có ôm nhau không?”

“Có.”

“Có hôn không?”

“Có.”

Trong lòng ta hoảng hốt, hóa ra là có hôn, ta đây còn ra vẻ rụt rè, sớm biết vậy thì đã hành động nhanh hơn rồi.

“A Linh, sao nàng không hỏi tiếp?”

Ta quay đầu, tiểu thái giám đang nhìn ta, ánh mắt lưu luyến.

“Ôm thì đã ôm, hôn thì đã hôn, còn có thể làm gì nữa?”

Ta đột nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức tiến lại ôm lấy một tay của hắn:

“Có nhiều thứ không có thì không có, ngươi đừng nên tự ti.”

Nói xong câu này, ta vẫn cảm thấy chưa đủ, liền tìm một ví dụ:

“Ngươi xem hoàng đế kia, tuy rằng gì cũng có, nhưng mà không có được ta!”

Ánh mắt tiểu thái giám trở nên tối tăm, dường như không cảm thấy được sự an ủi của ta.

Hắn tức giận đến mức cười mỉa, từ trong kẽ răng nói ra từng chữ:

“Vậy sao?”

“Đương nhiên!”

Ta vỗ ngực và hứa với hắn:

“Trong lòng ta, ngươi lại không giống như vậy. Ta có thể chướng mắt tiểu hoàng đế, nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ ghét bỏ ngươi.”

Tiểu thái giám trầm mặc một lát, hắn đưa tay, xoa loạn mái tóc trên đỉnh đầu ta.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play