Cùng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.
Một giọng nữ chói tai vang lên:
Còn không mau phá cửa! Ai gia muốn nhìn xem ai trong hậu cung này dám gây loạn!
Tiếng bước chân hướng về Thiên Điện phía tây.
Ta dần tỉnh táo lại, đẩy tiểu thái giám đang ở gần ra, khàn giọng hỏi:
Là ai tới vậy?
Ánh mắt tiểu thái giám tối sầm lại, hắn tiến lại gần, nhẹ nhàng chạm vào cổ ta:
Mặc kệ bọn họ đi.
Thanh âm này khiến cả người ta trở nên mềm nhũn, ý thức mơ hồ, hoàn toàn chìm đắm trong nó.
Từ Thiên Điện phía tây vọng đến tiếng hô hoán, có vẻ như có người va phải giá đèn, khiến cả tiếng bước chân cũng trở nên hỗn loạn.
Tiêu, Tiêu tướng quân?
Đầu óc mơ hồ của ta còn chưa kịp hiểu xem Tiêu tướng quân là ai, thì ngay sau đó, cửa điện đã bị đẩy ra.
Một đám người hỗn loạn xông vào.
Mắt ta bị kích thích đến mức mờ đi, chỉ nhìn thấy một cách mơ hồ.
Bệ hạ, bệ hạ?
Thái hậu tóc hoa râm đi đầu, ánh mắt bà mở to, cầm khăn tay che miệng lại.
Ta mờ mịt nhìn theo tầm mắt của bà ấy, thấy tiểu thái giám đang ở trên người của ta.
Ý thức trong nháy mắt trở nên tỉnh táo.
Tiểu thái giám dường như nhận thấy sự bất động của ta, hắn nâng cằm ta lên, một nửa gương mặt được bao phủ trong ánh nến, nửa còn lại bị bóng tối che khuất.
Hắn nói: Sao nàng không tiếp tục vậy, quý phi nương nương?
Ta hoảng sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.
Thái hậu và thuộc hạ khéo léo rời khỏi điện, còn đóng cửa lại cho chúng ta.
Ngươi… không phải tiểu thái giám sao?
Tiểu thái giám cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán ta.
Hắn nắm tay ta, từ từ trượt xuống, hơi thở ấm áp phả vào tai ta:
A Linh, nàng nghĩ ta là ai, thì ta chính là như vậy.
Cảm giác say rượu lại dâng lên, ta cảm thấy như mình đang chìm nổi, ngất đi rồi tỉnh lại nhiều lần.
Bên tai vẫn có tiếng gọi nhẹ nhàng: A Linh.
Giấc ngủ này kéo dài đến khi mặt trời đã lên cao vào sáng hôm sau.
Ngoài việc cảm thấy thắt lưng hơi mỏi, ta không thấy khó chịu ở nơi nào khác.
Bên giường có một bộ quần áo mới được xếp gọn gàng và trên bàn là bữa sáng đầy đủ.
Phương Tri Hạ ngáp một cái rồi đẩy cửa bước vào.
Khi thấy thức ăn trên bàn, nàng không ngần ngại ngồi xuống và hỏi:
“Bầu rượu của ta tối qua có tốt không? Ngươi có thấy gì không?”
Ta gõ nhẹ lên đầu mình, có chút khổ sở:
“Thực ra, ta không nhớ gì nhiều. Sau khi uống rượu, trí nhớ của ta bị đứt đoạn. Chỉ nhớ rằng tiểu thái giám ôm ta lên giường, còn những chuyện sau đó thì mơ hồ lắm.”
“Thú vị ghê.” Phương Tri Hạ nói xong, cầm lấy một miếng bánh ngọt cho mình.
“Ta giống như mơ thấy có một con hổ lớn xông vào cửa điện, còn đụng ngã giá đèn.”
“Thật trùng hợp.” Ta vừa đáp vừa cắn một miếng bánh ngọt.
Phương Tri Hạ thốt lên: “Quả không hổ là bạn thân, tối qua ta cũng mơ thấy một con hổ lớn, mà con hổ đó còn biết nói tiếng người nữa cơ.”
Chúng ta cùng nhau bàn tán về con hổ, từ trên xuống dưới, và tưởng tượng mình trở thành Võ Tòng, vui vẻ cười nghiêng ngả.
“Chỉ tiếc tối qua ta cũng uống quá nhiều, không nhớ rõ gì cả, ngay cả khi A Tiêu rời đi cũng không tiễn hắn, không biết hắn đi từ lúc nào.”
“Không biết đến bao giờ hắn mới có thể đến thăm ta.”
Ta nâng má, cũng nhớ tới tiểu thái giám.
Không biết tiểu thái giám bây giờ bận rộn thế nào, phải bỏ ra bao nhiêu công sức để kiếm được nhiều món ăn như vậy cho ta.