Tác giả: Lạc Đại Vương

Edit: Cáo nhỏ 

Đã beta

Đỗ Cảnh Hòa ngửa cổ uống cạn hai ly rượu, rồi tiến về phía Quý Lăng Vi.

Hương rượu nồng đậm xộc thẳng vào mũi, mang theo vị cay nồng khiến người ta khó chịu.

“Đừng câu nệ, nếu ta và em đã bái đường, vậy chính là vợ chồng danh chính ngôn thuận. Từ nay về sau, sống chết có nhau, không rời không bỏ.”

Đỗ Cảnh Hòa đặt chén rượu vào tay Quý Lăng Vi, cùng hắn giao bôi. Hắn uống trước một ly, sau đó nắm lấy tay Quý Lăng Vi, ép cậu uống nốt ly còn lại.

Nhìn bề ngoài như kiên nhẫn săn sóc, nhưng thực chất lại cực kỳ bá đạo. Một chén rượu bị ép xuống bụng Quý Lăng Vi mà không thể phản kháng.

"Khụ khụ..." Quý Lăng Vi chưa từng uống rượu trắng, không nhịn được ho khan, cơ thể theo đó cũng bắt đầu có chút cử động. Cậu xoay người điều chỉnh lại dép lê, nhưng toàn thân vẫn còn cứng đờ, nhất thời không thể hoàn toàn cúi xuống.

Đỗ Cảnh Hòa trầm mặc hai giây, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Sau đó, hắn ngồi xổm xuống, một tay nắm lấy mắt cá chân Quý Lăng Vi, tay còn lại chậm rãi kéo dép lê ra.

"Cái này... thật sự không cần đâu..." Quý Lăng Vi muốn rút chân về, nhưng tốc độ di chuyển của cậu giống như bị giảm xuống còn 0.5 lần, hoàn toàn không thể trốn thoát.

"Giữa ta và em, không cần khách khí." Đỗ Cảnh Hòa nhẹ nhàng cởi một chiếc dép lê, rồi tiếp tục cởi nốt chiếc còn lại.

"Tôi không phải đại thiếu phu nhân,  nhận nhầm người rồi." Quý Lăng Vi cố gắng gỡ chiếc mũ phượng nặng trĩu trên đầu xuống. Cậu giơ tay lên liên tiếp mấy lần nhưng đều không thành công.

"Ta..." Đỗ Cảnh Hòa định giúp cậu gỡ mũ phượng, nhưng Quý Lăng Vi lập tức nhìn chằm chằm vào đôi tay của hắn đầy cảnh giác. Tay vừa chạm qua dép lê, tốt nhất đừng động vào nữa!

“……” Đỗ Cảnh Hòa trầm mặc.

“ Tôi chỉ là một  khách đến dự tiệc, không phải đại thiếu ph nhân của anh.” Quý Lăng Vi một lần nữa giải thích.

“Ta biết… Thân thể này của ta đã tàn tạ đến cực điểm, e là không cầm cự được bao lâu nữa. Em muốn rời đi cũng là lẽ thường tình.” Đỗ Cảnh Hòa thở dài, ánh mắt lộ vẻ cô đơn.

“ Tôi không có ý đó.” Quý Lăng Vi vội vàng muốn giải thích rõ ràng. Nhưng sau khi uống ly rượu kia, dù không say, cậu vẫn cảm thấy hơi choáng váng.

“Ta biết sớm muộn gì em cũng sẽ rời đi… Nhưng có thể ở lại với ta vài ngày không?” Đỗ Cảnh Hòa cố gắng kìm nén cơn ho, giọng nói nghe càng thêm yếu ớt.

“Chỉ cần lúc rảnh rỗi có thể nói chuyện cùng ta là được.”

“Bên ngoài loạn quá , nếu em ở lại đây, ta vẫn có thể che chở cho em được phần nào.”

Quý Lăng Vi suy nghĩ. Nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ khảo hạch, cậu nhất định phải ở lại Đỗ phủ. Để điều tra rõ chân tướng, cậu không thể không tiếp xúc với đại thiếu gia.

Bọn họ cũng có thể xem như bạn bè. Đỗ Cảnh Hòa bệnh nặng đến mức này, ngay cả một người chăm sóc cũng không có. Đêm tân hôn lại bị nhốt trong phòng, thực sự có chút thê lương.

Ở lại đây vài ngày, có khi cậu có thể nhanh chóng tìm được một số manh mối.

“Ở lại với anh vài ngày thì không vấn đề gì.”

“Đại thiếu gia, nhưng có chuyện chúng ta cần nói rõ ràng.” Quý Lăng Vi nghiêm túc lên tiếng. “ Tôi thực sự không phải thê tử của anh, đây chỉ là một sự hiểu lầm. Thê tử của anh là một người khác.”

Đỗ Cảnh Hòa nhìn cậu chằm chằm bằng đôi mắt đen sâu thẳm, giọng nói lạnh lùng: “Trong mắt của ta, em chính là thê tử mà ta cưới hỏi đàng hoàng.”

“Chúng ta đã bái đường, đã uống rượu giao bôi, không có gì có thể chia rẽ chúng ta.”

Quý Lăng Vi hỏi lại: “Ý anh là, chỉ cần bái đường với anh, rồi uống rượu giao bôi, liền trở thành thê tử của anh? Nếu vậy, bất kỳ ai cũng có thể làm thê tử của anh sao?”

Đỗ Cảnh Hòa nhìn thẳng vào mắt cậu: “Chỉ có em mới có thể.”

“Chúng ta đã bái đường, ta phải có trách nhiệm với em , làm tròn nghĩa vụ của một trượng phu—chăm sóc em, đồng hành cùng em, bảo vệ em.”

Quý Lăng Vi nhướng mày: “Nhưng người bái đường với tôi thực ra là một con ngỗng. Theo lý mà nói, con ngỗng này mới là chồng của tôi.”

Cậu quay sang nhìn con ngỗng trắng đang co rúc trong góc, có chút kinh ngạc. Trước đó nó còn rất hung dữ, suýt nữa thì mổ người. Vậy mà giờ lại trở nên ngoan ngoãn như thế?

“Người bái đường với em chính là ta, không có ai khác, cũng không phải ngỗng.”

“em chính là đại thiếu phu nhân của Đỗ phủ, là thê tử mà ta đã bái đường cưới hỏi.”

“ em không cần sợ ta. Thân thể này của ta cũng chẳng còn cầm cự được bao lâu. Đến lúc đó, em có thể tùy ý rời khỏi Đỗ phủ, ta tuyệt đối không ngăn cản.”

Giọng nói của Đỗ Cảnh Hòa ngày càng yếu ớt, ánh mắt nhìn Quý Lăng Vi tràn đầy bi thương. Trong mắt hắn dường như chỉ còn một tia sáng le lói, nếu Quý Lăng Vi cự tuyệt, ánh sáng ấy có lẽ cũng sẽ tắt theo.

“… Vậy tôi… sẽ ở lại với anh một thời gian.” Cuối cùng, Quý Lăng Vi thở dài chấp nhận.

Đỗ Cảnh Hòa cụp mắt xuống, khóe môi khẽ nhếch lên, để lộ một nụ cười lạnh lẽo.

May mà lúc này Vương Tam mang nước tới, tiện tay mở luôn chốt cửa bên ngoài.

Trong phòng vẫn chưa thắp đèn, Quý Lăng Vi không nhìn rõ bất cứ thứ gì. Cậu ngâm mình trong thùng tắm, hỏi về chuyện Đỗ Cảnh Hòa đi pha trà trước đó.

“Khi đó đã xảy ra chuyện gì?” Quý Lăng Vi lên tiếng.

“Ta vốn định pha trà cho em, nhưng đột nhiên phát bệnh, rồi ngất đi.” Đỗ Cảnh Hòa giải thích.

“Rốt cuộc là bệnh gì?” Quý Lăng Vi vẫn không hiểu rõ.

“Chứng tim đập nhanh. Mỗi lần phát bệnh, ta sẽ ngất xỉu, cơ thể cứng đờ, trông chẳng khác gì người ch·ết. Nếu em thấy ta lên cơn, đừng lo lắng, cứ để ta tự hồi phục là được.” Giọng nói Đỗ Cảnh Hòa trầm ổn, bình tĩnh.

“Có thể chữa khỏi không?” Quý Lăng Vi hỏi tiếp.

“Chỉ là kéo dài ngày tháng mà thôi. Sống được ngày nào hay ngày đó. Có thể gặp được em, ta đã rất mãn nguyện rồi.” Đỗ Cảnh Hòa khẽ cười.

Quý Lăng Vi thở dài. Nhân lúc tắm, cậu đã kiểm tra thân thể mình, mọi thứ vẫn bình thường. Không có gì thừa, cũng không thiếu bộ phận nào, vậy thì hẳn là không có chuyện ch·ết non hay khó sinh.

Nhưng đại thiếu phu nhân thật sự—Hương Nhi—đang ở đâu?

Bây giờ nàng có thai không? Cha đứa trẻ rốt cuộc là ai?

Chỉ cần cậu không phải đại thiếu phu nhân, thì mọi thứ đều không thành vấn đề. Quý Lăng Vi chỉ mong trời mau sáng, để người trong Đỗ phủ nhanh chóng phát hiện ra sự thật và chấm dứt trò hiểu lầm này.

Dù gì đi nữa, Đỗ lão gia chắc chắn không thể chấp nhận việc con trai mình cưới một nam nhân làm thê tử.

“Đêm nay tạm thời cứ như vậy đi. Nếu em không quen, ta có thể ngủ dưới đất.” Đỗ Cảnh Hòa cẩn thận rửa tay nhiều lần, sau đó ngồi xuống mép giường.

“Giường này đủ rộng, cùng ngủ đi.” Quý Lăng Vi vén chăn lên, phát hiện bên trong trải đầy táo đỏ, đậu phộng, long nhãn và hạt dưa.

Cậu nhặt một quả long nhãn lên, thuận miệng hỏi: “ anh có ăn không?”

Đỗ Cảnh Hòa lắc đầu: “Ta lột cho em.”

“Không cần đâu. Tôi ngủ bên ngoài, em ngủ bên trong.” Quý Lăng Vi lo lắng thân thể suy nhược của Đỗ Cảnh Hòa, sợ rằng ban đêm hắn vô tình lăn khỏi giường, ngã xuống liệt luôn nữa người mất.

Đỗ Cảnh Hòa lặng lẽ nằm nghiêng sang một bên, còn Quý Lăng Vi gom hết hạt dưa, đậu phộng trên giường lại một chỗ, từ tốn nhấm nháp.

“Có thể kể cho tôi nghe về nhà của anh không?” Quý Lăng Vi hỏi.

“Cũng nên nói với em một chút rồi.” Đỗ Cảnh Hòa khẽ cười.

“Nhà ta vốn là một gia đình khoa bảng, nhưng đến đời phụ thân ta, ông ấy bắt đầu kinh doanh. Cửa hàng trải rộng khắp các thành lớn, tài sản cũng tạm ổn.”

“Phụ thân ta, Đỗ Vĩnh Lân, chỉ có hai người con trai—ta và nhị đệ, Đỗ Triển Vinh.”

Giọng nói của Đỗ Cảnh Hòa không nhanh không chậm, âm sắc ôn hòa dễ nghe, khiến người ta vô thức lắng nghe từng lời hắn nói.

“Mẫu thân anh đâu?” Quý Lăng Vi hỏi.

“Khi ta sinh ra, mẫu thân khó sinh mà mất.”

“Hiện tại, Đỗ phu nhân là muội muội của mẫu thân ta, dung mạo có vài phần tương tự. Nếu mẫu thân ta còn sống đến bây giờ, có lẽ cũng trông giống như vậy.”

“Trừ phu nhân, trong nhà còn có vài vị thiếp thất, nhưng không phải những người quan trọng.” Đỗ Cảnh Hòa nói đến đây liền không nói thêm gì nữa.

Quý Lăng Vi đại khái đã hiểu được mối quan hệ trong Đỗ phủ. Người thực sự làm chủ chính là Đỗ lão gia – Đỗ Vĩnh Lân, tiếp theo là Đỗ phu nhân và Đỗ Triển Vinh.

Còn Đỗ Cảnh Hòa, với thân thể yếu ớt đến mức không thể tự mình tham dự hôn lễ, rõ ràng không phải người được Đỗ lão gia quan tâm. Địa vị của hắn trong gia đình có lẽ cũng không cao.

Từ phản ứng của Thúy Ninh và Vương Tam, có thể đoán rằng vị “đại thiếu phu nhân ” thực sự kia có xuất thân không mấy tốt đẹp, có thể vì không muốn gả cho đại thiếu gia nên mới bị đánh.

Dù nhìn theo cách nào, cuộc hôn nhân này cũng không hợp lý. Nếu Đỗ lão gia thực sự yêu thương trưởng tử của mình, ông ta sẽ không tìm một người không tình nguyện để gả cho hắn.

“Ta đã nói xong rồi, giờ đến lượt em.” Đỗ Cảnh Hòa lên tiếng.

Quý Lăng Vi sững người, sau đó tóm tắt: “Cha mẹ tôi đã mất, cũng không còn ai thân thích. Vì một số lý do không may, tôi không có bạn bè, vẫn luôn sống một mình.”

“Sau này có ta bên cạnh, em sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa.” Đỗ Cảnh Hòa trấn an.

“anh thực sự sẽ ở bên tôi chứ?” Quý Lăng Vi thoáng ngẩn ngơ.

“Đương nhiên.”

“ anh không được thất hứa, nếu không tôi sẽ giận đấy.” Quý Lăng Vi rất ít khi nghe người khác hứa hẹn với mình như vậy. Đa số sau khi hiểu rõ con người cậu, họ đều tránh xa.

“Không gì có thể chia cắt chúng ta. Kể cả khi thân thể này không chống đỡ được nữa, ta cũng sẽ ở bên em theo một cách khác.”

Bầu không khí trong phòng trở nên ấm áp. Ở một góc, con ngỗng trắng co mình lại, chui đầu vào cánh như muốn thu mình hơn nữa.

“ Tôi có thể mở cửa sổ không?” Quý Lăng Vi vẫn còn e ngại mùi hương kỳ lạ kia, lo lắng sẽ lại mắc bẫy lần nữa. Có lẽ mở cửa sổ cho thoáng khí sẽ tốt hơn.

Hơn nữa, cậu cũng muốn mượn ánh trăng để xem tờ giấy Đỗ Triển Vinh đã đưa cho mình, xem trên đó viết gì.

“ em muốn làm gì cũng được.” Đỗ Cảnh Hòa rất dễ nói chuyện.

Quý Lăng Vi đứng dậy, đẩy cửa sổ. Cánh cửa sổ cũ kỹ nặng nề, chỉ mở được một phần ba. Ánh trăng màu bạc chiếu vào, soi sáng một góc nhỏ trong phòng.

Cậu quay lưng về phía Đỗ Cảnh Hòa, nhân cơ hội lấy ra tờ giấy mà Đỗ Triển Vinh trước đó đã lén đưa cho. Cậu vẫn luôn giữ kín nó, hy vọng bên trong có manh mối quan trọng nào đó.

“ em đang xem cái gì?” Giọng Đỗ Cảnh Hòa từ trong bóng tối vang lên, mang theo một chút lạnh lẽo khó tả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play