Tác giả: Lạc Đại Vương

Edit: Cáo nhỏ 

Đã beta

 Tay Vương Tam là như thế này sao?

Quý Lăng Vi phía trước không thể mở to mắt, còn Vương Tam thì đỡ cậu qua ống tay áo, nhất thời không thể phân biệt rõ ràng.

“Nhất bái thiên địa!”

Theo tiếng hô của người chủ trì nghi lễ, đôi vợ chồng mới bắt đầu bái đường.

Quý Lăng Vi không muốn bái, nhưng Thúy Ninh cùng bà mối đỡ cậu, mạnh mẽ ép cận cúi người hành lễ.

Quý Lăng Vi không nhìn rõ người bên cạnh mình cúi lạy ra sao, chỉ có thể thấy một bàn tay tái nhợt. Nghĩ đến việc bản thân bái đường cùng một con ngỗng, cảm giác cũng không quá khó chịu. Có lẽ con ngỗng đã vùng thoát khỏi tấm lụa đỏ, nên mới có người đến giúp giữ nó lại.

Chờ sau khi bái đường xong, hoặc đợi đến khi có thể cử động trở lại để tháo khăn voan xuống, hẳn là có thể kết thúc trò hiểu lầm này.

“Nhị bái cao đường!”

Quý Lăng Vi cúi lạy Đỗ lão gia đang ngồi trên cao đường, thì bỗng nghe thấy âm thanh nhắc nhở từ hệ thống.

【Người chơi đã thành công tham gia hỷ yến】

【Chính thức mở ra khảo hạch ——】

【Khảo hạch bao gồm câu hỏi trắc nghiệm, điền vào chỗ trống và câu hỏi tự luận. Điểm số càng cao, điểm sinh tồn càng nhiều. Người chơi vui lòng nghiêm túc đọc đề.】

【Câu hỏi trắc nghiệm】 (10 điểm)

Nguyên nhân cái ch.ết của đại thiếu phu nhân là:

a. Bệnh tật qua đời

b. Trúng độc

c. Treo cổ

d. Khó sinh

【Câu hỏi điền vào chỗ trống】 (10 điểm)

Đứa bé trong bụng đại thiếu phu nhân  là ( )

【Câu hỏi tự luận】 (30 điểm)

Trình bày và phân tích nguyên nhân cái ch.ết của đại thiếu phu nhân, đồng thời đưa ra phương pháp giải quyết.

???

Quý Lăng Vi ghi nhớ đại khái nội dung đề bài trong lòng, bốn chữ "đại thiếu phu nhân" khiến cậu cảm thấy da đầu tê dại. Đề mục này hẳn là đang nhắc đến người phụ nữ không muốn gả cho đại thiếu gia, và cũng chính vì thế mà bị đánh đập. Nghĩ theo hướng đó, cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Thế nhưng, kết quả từ phần 【trắc một trắc】 trước đó cho thấy nguyên nhân cái ch.ết là khó sinh, điều này khiến cậu không thể hoàn toàn an tâm.

“Phu thê giao bái!”

Quý Lăng Vi một lần nữa cúi người. Khi khăn voan khẽ lay động, cậu thoáng thấy người đối diện đang khoác hỷ phục đỏ rực, vẻ ngoài nghiêm trang. Tuy nhiên, tầm nhìn của cậu bị hạn chế, không thể nhìn rõ người đó trông như thế nào.

Quý Lăng Vi nhạy bén nhận ra rằng người cùng cậu giao bái vẫn luôn chăm chú nhìn chằm chằm vào mình, dường như có thể xuyên qua lớp khăn voan đỏ mà thấy rõ gương mặt cậu. Ánh mắt ấy không hề rời đi dù chỉ một chút.

“Đưa vào động phòng ——”

Trong lòng Quý Lăng Vi bỗng dưng căng thẳng, tầm nhìn hoàn toàn bị khăn voan che khuất.

“Đưa đại thiếu phu nhân về phòng đi.” Bà mối phân phó Thúy Ninh.

“Vậy con ngỗng thì sao?” Thúy Ninh hỏi.

“Đương nhiên là mang theo luôn, để lại thêm một đêm, ngày mai hầm.” Bà mối thản nhiên đáp.

“Ngươi ôm ngỗng, ta đưa hắn về.” Giọng Vương Tam lạnh băng, vừa nói vừa xách cổ con ngỗng, ý bảo Thúy Ninh nhận lấy.

Thúy Ninh ôm con ngỗng vào lòng, nhưng nó lập tức vùng vẫy, hung hăng mổ một phát vào tay nàng.

“Ngày mai hầm ngươi luôn!” Thúy Ninh tức giận mắng.

"Đại thiếu phu nhân, chúng ta về phòng thôi." Giọng nói trầm thấp của Vương Tam vang lên, hoàn toàn khác hẳn với giọng điệu lúc đứng ngoài cửa phòng trước đó.

Quý Lăng Vi vẫn giữ nguyên tư thế cứng đờ, bị dìu đi từng bước.

“Không được đi ——”

Một nam tử trẻ tuổi vội vàng lao vào phòng, dang rộng hai tay chắn trước mặt Vương Tam, vẻ mặt đầy chính nghĩa:

“Thời đại nào rồi mà còn ép hôn chứ!”

"Đỗ Triển Vinh! Mau quay về cho ta!" Đỗ lão gia tức giận đến mức bật dậy khỏi ghế.

"Cha, đại ca đã như vậy rồi, xin người hãy để nàng đi." Đỗ Triển Vinh tha thiết cầu xin.

Đỗ lão gia hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn đứa con trai từng du học trở về đầy nghiêm nghị, giọng điệu lạnh lùng, mày nhíu chặt, gương mặt toát ra uy nghi không cho phép cãi lại:

“Một khi đã bái đường, nàng chính là con dâu của Đỗ gia ta.”

“Người đâu, kéo nhị thiếu gia ra ngoài ——”

"Ta không đi!" Đỗ Triển Vinh giằng ra khỏi tay gia nhân, giọng nói trong trẻo:

“Nàng còn trẻ như một đóa hoa, cuộc đời chỉ vừa mới bắt đầu, sao có thể gả cho đại ca được?”

“Cha, xin người hãy thả nàng đi...”

“Nếu đại ca biết chuyện này, huynh ấy cũng sẽ không đồng ý.”

Đỗ Triển Vinh vẻ mặt chính trực, kiên quyết đối diện với người cha đang giận dữ.

"Ngươi đâu phải đại ca ngươi, sao ngươi biết?" Đỗ lão gia lạnh lùng hỏi lại.

"Ta chính là biết! Đại ca trời sinh lương thiện, tuyệt đối sẽ không ép buộc người khác!" Đỗ Triển Vinh kiên quyết đáp.

Đỗ lão gia tức giận đập mạnh xuống bàn, trừng mắt nhìn đứa con trai út đang cãi lời mình:

“Lễ đã bái, mọi chuyện đã xong, ván đã đóng thuyền! Nàng là đại tẩu của ngươi, là đại thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận của Đỗ gia ta!”

“Vương Tam, mau đưa nàng về phòng!”

Đỗ lão gia quét mắt nhìn quanh, ánh mắt đầy giận dữ quét qua đám gia nhân đang do dự không dám cản Đỗ Triển Vinh, rồi lạnh giọng ra lệnh:

“Dẫn nhị thiếu gia về sân của nó, mấy ngày tới không được thả ra!”

“Nếu chuyện nhỏ này cũng làm không xong, thì đừng mong ở lại Đỗ gia!”

“Cha, người thật quá tàn nhẫn ——”

Đỗ Triển Vinh nhìn Đỗ lão gia với ánh mắt thất vọng xen lẫn trách móc, mạnh mẽ đẩy ra mấy gia nhân đang lôi kéo mình, rồi lao thẳng về phía tân nương, nắm lấy bàn tay đang ẩn trong tay áo rộng.

Nhưng vừa chạm vào, hắn mới nhận ra tay của tân nương còn nhỏ hơn tay mình.

Trong tình thế cấp bách, Đỗ Triển Vinh không kịp nghĩ nhiều, lập tức siết chặt tay rồi kéo người bỏ chạy.

Quý Lăng Vi bị Đỗ Triển Vinh giữ lấy tay phải, cả người lảo đảo, trong khi tay trái lại bị Vương Tam nắm chặt, kẹt giữa hai người, tiến thoái lưỡng nan.

Đỗ Triển Vinh cố kéo ra ngoài, còn Vương Tam vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Một người kéo ra, một người giữ lại.

Hai cánh tay của Quý Lăng Vi bị kéo về hai hướng ngược nhau, đôi dép lê dưới chân cũng trật hẳn ra, mắc kẹt vào cổ chân. Không còn cách nào khác, cậu đành phải dùng ngón chân bám chặt mặt đất để tránh bị ngã.

Giằng co qua lại, bộ hỉ phục rộng thùng thình cũng không che khuất được bàn chân của Quý Lăng Vi.

Đôi dép lê màu lam nổi bật một cách kỳ lạ, cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

Trong đám khách khứa có không ít người chơi, tất cả đều nhanh chóng nhận ra đôi dép lê BMW màu lam này và bắt đầu xì xào bàn tán.

“Kia chẳng phải là đôi dép lê y hệt người hồi nãy sao?”

“Tân nương là người chơi à?... Ai mà chơi lớn như vậy?”

“Có thể chỉ là một NPC đi dép lê thôi... Nhưng mà đúng là hơi lố thật...”

Có lẽ do đặc thù của phó bản, những vị khách khác không để ý đến những lời bàn tán này. Hoặc cũng có thể vì hầu hết sự chú ý của họ đều bị thu hút bởi Đỗ Triển Vinh, nên không quan tâm đến những câu nói kỳ quặc kia.

"Vương Tam, buông tay ra!" Đỗ Triển Vinh siết chặt tay Quý Lăng Vi, muốn kéo vị tân nương đáng thương này đi.

"Người nên buông tay là ngươi." Giọng nói trầm thấp, lạnh băng của Vương Tam vang lên.

Quý Lăng Vi chỉ cảm thấy bàn tay của Vương Tam cứng như thép, lực siết vô cùng lớn, khiến cổ tay cậu gần như sắp bị bóp gãy.

Đỗ lão gia nhìn chằm chằm Đỗ Triển Vinh, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, giận dữ chỉ tay quát lớn:

“Còn ra thể thống gì nữa!”

"Thể thống gì đây hả!" Đỗ lão gia gầm lên lần nữa.

“Gửi mầy đi du học, vậy mà lễ nghĩa liêm sỉ quên sạch! Đến cả hôn sự của đại ca mầy cũng dám can thiệp, lại còn lôi lôi kéo kéo trước mặt bao nhiêu người! Thật mất hết mặt mũi Đỗ gia!”

“Mau đưa nhị thiếu gia đi!”

Nói xong, Đỗ lão gia đích thân gỡ tay Đỗ Triển Vinh, cuối cùng kéo hắn ra rồi ra hiệu cho gia nhân nhanh chóng áp giải đi.

“Cha! Người không thể làm vậy!”

“Cha! Hương Nhi còn nhỏ! Đây là tư tưởng phong kiến mê tín!”

“Các ngươi thật vô đạo đức!”

Giọng nói của Đỗ Triển Vinh vang lên thê lương khi bị lôi đi, trong từng câu chữ đều tràn đầy sự phẫn nộ với xã hội cũ.

Quý Lăng Vi siết chặt món đồ trong tay—chính là thứ mà Đỗ Triển Vinh đã lén nhét vào. Cảm giác từ đầu ngón tay cho thấy đó là một tờ giấy.

Lần này, Vương Tam cuối cùng cũng thành công kéo Quý Lăng Vi đi. Thúy Ninh ôm con ngỗng lớn, nhắm mắt theo sát phía sau.

“Thật là náo nhiệt...”

“Tân nương và nhị thiếu gia của Đỗ gia rốt cuộc có quan hệ gì vậy?”

“Tân nương có phải người chơi không? Chiêu trò này cũng quá dữ dội đi.”

“Chân trắng ghê, ngay cả ngón chân cũng bấu chặt xuống đất đến mức đào ra cả hố nhỏ...”

Khi đi ngang qua những người chơi khác, Quý Lăng Vi vẫn có thể nghe được bọn họ thì thầm bàn tán.

Cậu cũng muốn biết, rốt cuộc tân nương và nhị thiếu gia có quan hệ gì.

Còn về những lời bàn tán liên quan đến dép lê, cậu quyết định coi như không nghe thấy.

Bài khảo hạch lần này đơn giản mà nói chính là tìm hiểu nguyên nhân cái ch·ết của đại thiếu phu nhân , cách ch·ết của nàng, và ai là cha của đứa bé trong bụng nàng. Nhưng hiện tại, vị đại thiếu phu nhân thật sự đang ở đâu?

Lưu mụ và Thúy Ninh đã đến căn phòng đó để tìm đại thiếu phu nhân, chứng tỏ nàng lẽ ra phải có mặt ở đó. Rõ ràng, Hương Nhi không hề muốn gả cho đại thiếu gia, mà dường như lại có mối quan hệ khá sâu xa với nhị thiếu gia.

Nếu Đỗ Cảnh Hòa chính là đại thiếu gia, hắn có thể bưng trà rót nước, vậy vì sao không thể tự mình đến bái đường?

Quý Lăng Vi vẫn luôn tự hỏi vấn đề này, mãi cho đến khi cậu bị đưa vào một căn phòng, bị ép ngồi xuống giường.

Trong phòng vẫn tối đen như mực, không có chút ánh sáng nào. Cậu không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể nghe thấy tiếng trò chuyện của vài người xung quanh.

"Đặt con ngỗng trong phòng sao?" Thúy Ninh hỏi Lưu mụ.

"Mang nó đi chỗ khác." Vương Tam lạnh giọng nói.

"Không được, tối nay nhất định phải động phòng, sao có thể thiếu tân lang?" Lưu mụ ngăn cản.

"Nhưng con ngỗng này đâu có cách nào động phòng được?" Thúy Ninh hạ giọng.

"Đại thiếu gia tự khắc có cách." Lưu mụ chẳng buồn quan tâm đến chuyện này. Dù sao theo tục lệ, ai bái đường thì người đó sẽ vào động phòng. Mà Vương Tam chỉ là hạ nhân, vậy nên chỉ có con ngỗng này mới có thể vào.

"Đại thiếu phu nhân, người cứ ngủ sớm đi, ngoan ngoãn một chút, những chuyện khác không cần nghĩ nữa." Lưu mụ ra hiệu cho Thúy Ninh đặt con ngỗng xuống, sau đó kéo Vương Tam ra ngoài. Bà đứng bên ngoài khóa chặt cửa lại.

Lời nói của Lưu mụ hòa cùng tiếng khóa cửa vang lên lạnh lẽo. Ngoài cửa sổ, gió thổi qua lá cây, tạo nên âm thanh vô cùng u ám.

“Đại thiếu phu nhân, người vẫn nên chấp nhận số phận đi.”

“Đây là mệnh. Đã định sẵn rồi, không ai có thể thay đổi được.”

"Có nên mang chút đồ ăn cho đại thiếu phu nhân không?" Thúy Ninh hạ giọng hỏi.

Quý Lăng Vi quả thật rất đói bụng. Từ lúc bước vào phó bản đến giờ, cậu chưa ăn được một miếng nào. Trong khi đó, những người chơi khác tham dự hỉ yến thì vừa ăn uống vừa xem náo nhiệt, không biết bao nhiêu vui vẻ.

Lưu mụ kéo Thúy Ninh đi: “Ngươi thật sự coi hắn là đại thiếu phu nhân cao quý hay sao? Còn không mau đi, chẳng lẽ quên lời đồn gần đây rồi à?”

"Nhưng mà..." Thúy Ninh còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị lôi đi mất.

Quý Lăng Vi không nhìn thấy gì cả, không biết Vương Tam đã rời đi hay chưa. Bên ngoài, tiếng người dần xa, trong phòng chỉ còn lại tiếng con ngỗng vỗ cánh phành phạch, không rõ nó đã đi đâu.

“Khụ khụ...”

Không bao lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng ho khẽ đầy áp lực.

Quý Lăng Vi lập tức nhận ra đó là giọng của Đỗ Cảnh Hòa.

Một bóng người đứng trước mặt cậu, bộ quần áo đỏ mờ ảo trong ánh sáng lờ mờ.

Quý Lăng Vi cảm thấy dáng người ấy có chút giống với người mà cậu thoáng thấy lúc bái đường.

Nhưng dựa vào những tiếng trò chuyện xung quanh khi đó, người ôm ngỗng bái đường hẳn là Vương Tam. Cho dù có ai đó nắm lụa đỏ, thì cũng phải là cậu mới đúng.

Người hầu trong Đỗ phủ đều mặc áo xám đậm, trang phục đơn giản thuận tiện cho công việc. Chỉ những người có địa vị cao hơn mới được mặc trường bào. Dù thế nào đi nữa, Vương Tam cũng không thể khoác lên mình bộ hỉ phục đỏ rực này.

"em chính là thê tử mới cưới của ta sao?" Giọng nói của Đỗ Cảnh Hòa vang lên.

“Đợi lâu rồi. Ta muốn vén khăn voan.”

Đỗ Cảnh Hòa cầm lấy đòn cân, đứng trước mặt Quý Lăng Vi, nhẹ nhàng vén khăn voan đỏ lên.

“Hóa ra em chính là thê tử của ta.”

Đỗ Cảnh Hòa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Quý Lăng Vi. Giọng nói vốn luôn ôn hòa nay lại pha chút kinh ngạc, một chút hiểu rõ, và cả niềm vui sướng của tân hôn.

Đôi mắt đen láy bình tĩnh quan sát Quý Lăng Vi, sâu trong đồng tử lộ ra một loại cố chấp kỳ lạ.

Không! Ta không phải!

Quý Lăng Vi dù có thể há miệng, nhưng lại chẳng thể phát ra bất cứ âm thanh nào.

"Chúng ta uống rượu giao bôi trước đi." Đỗ Cảnh Hòa trông có vẻ rất vui, hứng thú dạt dào rót rượu.

Trong mắt Quý Lăng Vi tràn đầy sự kháng cự. Chẳng lẽ Đỗ Cảnh Hòa không nhận ra có điều gì đó không đúng sao?

Hơn nữa, đến giờ cậu vẫn còn đi dép lê trên chân.

---

Tác giả có lời muốn nói:

P.S: Mỗi phó bản sẽ có hình thức nhiệm vụ khác nhau. Thế giới này là dạng kiểm tra dưới hình thức bài thi giải đố.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play