Tác giả: Lạc Đại Vương
Edit : Cáo nhỏ
Đã beta
“Không có gì.” Quý Lăng Vi nhân cơ hội xé nát tờ giấy, rồi ném ra ngoài cửa sổ.
Dưới ánh trăng, cậu đã kịp nhìn thấy rõ những chữ viết trên đó:
【Tối nay canh ba, cửa sau Đông viện】
Trông giống như một cuộc hẹn bí mật, đáng tiếc là cậu không biết cửa sau Đông viện nằm ở đâu.
Chữ viết trên tờ giấy thanh thoát và đẹp đẽ, nhưng có thể nhận ra người viết đã vội vàng. Nét chữ này có phần giống với những dòng chữ cậu tìm thấy trên tờ giấy lấy được từ th·i th·ể bị gãy chân khi vừa bước vào Đỗ phủ, nhưng không hoàn toàn giống nhau.
Không biết hai người này có quan hệ gì với nhau?
“ anh xem.” Quý Lăng Vi mở rộng hai tay, trong lòng bàn tay trống trơn, chẳng có gì cả.
Nếu Đỗ Triển Vinh thực sự có quan hệ gì đó với đại thiếu phu nhân, mà Đỗ Cảnh Hòa lại biết chuyện, chắc hẳn hắn sẽ rất đau lòng. Thân thể hắn vốn đã yếu, e rằng không chịu nổi cú sốc này.
“Ừ, thời gian không còn sớm, chúng ta nên nghỉ ngơi thôi.” Giọng Đỗ Cảnh Hòa lại trở nên dịu dàng.
“Bên ngoài hình như có gì đó…” Quý Lăng Vi nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Có lẽ em nhìn nhầm rồi.” Đỗ Cảnh Hòa hơi ngập ngừng.
Rắc! Hai tiếng giòn vang vang lên, bên ngoài lập tức chìm vào tĩnh lặng, ngay cả tiếng côn trùng cũng biến mất.
“anh quá gần tôi rồi .” Quý Lăng Vi không quen với việc nằm sát người khác như thế này.
“Ta thấy hơi lạnh.” Đỗ Cảnh Hòa khẽ dịch lại gần hơn.
“Vậy sao? Để tôi tìm thêm chăn cho anh.” Không chờ Đỗ Cảnh Hòa từ chối, Quý Lăng Vi đã ngồi dậy, đi đến chiếc tủ lớn trong phòng, định mở cửa tủ lấy chăn.
Căn phòng này rất rộng, có vẻ đã được nối liền với gian bên cạnh. Bên trong đặt một chiếc tủ quần áo lớn bằng gỗ đặc, chạm khắc hoa văn tinh xảo. Lúc chạng vạng, Đỗ Cảnh Hòa đã lấy hỉ phục từ chính nơi này.
Khi đó, ánh sáng trong phòng khá mờ, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy mọi thứ. Quý Lăng Vi lúc vội vàng thoáng nhìn qua, cũng ghi nhớ được vị trí đại khái của các đồ vật. Tuy nhiên, vẫn còn một nửa căn phòng bị bóng tối bao phủ, không thể thấy rõ.
Cậu lần mò mở cửa tủ. Chiếc tủ này không biết được làm từ loại gỗ gì, nhưng khi áp sát lại có thể ngửi thấy một mùi hương âm trầm thoang thoảng. Hoa văn chạm trổ vô cùng tinh xảo, một mặt khắc hình tùng hạc, mặt còn lại là khổng tước xòe đuôi.
Lẽ ra cửa tủ có thể dễ dàng mở ra, nhưng hiện tại lại bị khóa chặt bằng một chiếc khóa đồng. Lúc chạng vạng, tủ vẫn chưa hề bị khóa.
Quý Lăng Vi cúi xuống tìm kiếm, chợt chạm phải một sợi tóc dài, mát lạnh, mềm mại. Từ khe tủ lộ ra một phần ít nhất dài đến mười mấy centimet, tuyệt đối không thể thuộc về một nam nhân.
Hiện tại phong tục đã thay đổi, nam nhân phải cắt tóc đuôi sam, nữ nhân cũng không còn bó chân nữa. Cả Đỗ phủ đều không ai để tóc dài, vậy nên sợi tóc này chỉ có thể thuộc về một nữ nhân.
Quý Lăng Vi khẽ nắm lấy một sợi, kéo nhẹ ra ngoài.
Âm thanh sợi tóc đứt gần như nhỏ đến mức không thể nghe thấy. Nhưng người bên trong tủ dường như cảm nhận được cơn đau, vội vàng thu phần tóc còn lộ ra vào bên trong.
Xem ra, bên trong có người sống.
Trốn trong này… có phải là đại thiếu ph nhân không?
Quý Lăng Vi gõ nhẹ vào cửa tủ, áp tai lắng nghe động tĩnh bên trong.
"Chăn không có ở đó." Đỗ Cảnh Hòa ho khẽ hai tiếng, đứng dậy khỏi giường, giọng nói có phần yếu ớt.
"Ở… ở trong chiếc rương kia." Hắn chỉ về phía góc phòng.
"Tủ quần áo hình như có gì đó bên trong." Quý Lăng Vi thử dò hỏi.
"Có lẽ là chuột thôi." Đỗ Cảnh Hòa thờ ơ đáp.
"Có chìa khóa không? Tôi muốn mở ra xem." Quý Lăng Vi hỏi tiếp.
"Cửa tủ bị khóa à?" Giọng Đỗ Cảnh Hòa có chút kinh ngạc.
"Không biết ai đã khóa, có lẽ chìa khóa vẫn còn trong phòng." Quý Lăng Vi sờ soạng tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy, đành phải quay sang mở chiếc rương. Chiếc rương này rất nặng, lại dài và hẹp, trông có chút kỳ lạ.
"Nếu tìm không thấy thì để mai hẵng nói, ta cũng không còn lạnh nữa, mau lên giường ngủ đi." Đỗ Cảnh Hòa ho hai tiếng, giọng nói dường như có phần mệt mỏi.
“Hai người ngủ chung, so với trước đây ấm áp hơn một chút.”
" Tôi tìm được chăn rồi, anh cứ nằm trước đi." Quý Lăng Vi mở chiếc rương, lấy ra hai chiếc chăn bông dày. Vải chăn rất chắc chắn, mỗi chiếc ít nhất nặng đến mười cân.
Nói đến chiếc rương này cũng khá thú vị, phần trên rộng, phần dưới hẹp, thiết kế có phần bất quy tắc.
Đỗ Cảnh Hòa nằm nghiêng một bên, Quý Lăng Vi trước tiên đắp cho hắn một lớp chăn, rồi chạm vào tay hắn, vẫn lạnh ngắt. Cậu lại lấy thêm một chiếc nữa đắp lên. Góc chăn được cẩn thận phủ kín, quấn chặt đến mức trông như một chiếc bánh cuốn, chỉ để lộ mỗi cái đầu của Đỗ Cảnh Hòa.
"Thế nào, có ấm không?" Quý Lăng Vi nhìn hắn với vẻ mặt chân thành. Trong mắt cậu chỉ có sự quan tâm thuần túy, đối diện với sự chân thành ấy, không ai nỡ từ chối.
"… Ấm." Đỗ Cảnh Hòa khẽ ho một tiếng.
“Vậy là tốt rồi, nếu chưa đủ, trong rương vẫn còn một chiếc nữa, tôi lấy ra cho anh đắp thêm.”
"Không cần đâu." Đỗ Cảnh Hòa nhẹ nhàng từ chối.
"Có thể giúp được anh thì tốt rồi." Quý Lăng Vi chân thành nói.
"Cảm ơn . Có em bên cạnh, bệnh của ta cũng đỡ hơn nhiều." Đỗ Cảnh Hòa bị bọc kín mít trong chăn, chỉ lộ mỗi cái đầu, bình tĩnh nhìn người nằm bên cạnh.
"Phải không? Anh là người đầu tiên nói với tôi như vậy." Quý Lăng Vi nằm ở mép giường, tâm trạng khá tốt.
"Ta..." Đỗ Cảnh Hòa còn chưa nói hết câu, chiếc giường lớn chạm khắc tinh xảo bỗng nhiên sụp xuống một cách khó hiểu. Phần giường hắn đang nằm nứt vỡ thành từng mảnh, khiến Đỗ Cảnh Hòa rơi thẳng xuống đất.
Hai chiếc chăn bông dày mà Quý Lăng Vi trước đó đắp lên người hắn vô tình trở thành tấm đệm giảm chấn, đáng tiếc phần đầu lại không được bảo vệ.
Cổ của Đỗ Cảnh Hòa va vào thanh giằng dưới đáy giường, gập thành một góc 90 độ. Trước khi Quý Lăng Vi kịp phản ứng, hắn đã miễn cưỡng thò tay ra khỏi đống chăn, tự mình điều chỉnh lại đầu về đúng vị trí ban đầu.
" Anh sao rồi? Không sao chứ?" Quý Lăng Vi vội vàng đứng dậy, vừa rồi dường như nghe thấy tiếng xương gãy.
Trong phòng ánh sáng mờ nhạt, màn giường lại che kín ánh trăng, cậu không nhìn rõ Đỗ Cảnh Hòa ngã ra sao, chỉ có thể dùng tay dò dẫm để kiểm tra thương thế.
Đỗ Cảnh Hòa phát ra tiếng thở khò khè, như thể cổ họng bị thứ gì chặn lại, âm thanh vô cùng khó khăn. Một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng: “... Không sao.”
"Nghe giọng anh thế này không giống như không sao. Không được, tôi phải đi tìm đại phu cho anh!" Quý Lăng Vi vươn tay định sờ mặt hắn, nhưng lại bị Đỗ Cảnh Hòa nắm lấy cổ tay.
"Ta thật sự không sao... Em thế nào?" Giọng Đỗ Cảnh Hòa vẫn nghẹn ngào, nghe rất kỳ lạ.
“Giường bên này vẫn còn nguyên, tôi không có chuyện gì.”
Quý Lăng Vi cố gắng đỡ Đỗ Cảnh Hòa dậy, nhưng mới nâng được một nửa, không biết sao hắn lại trượt xuống lần nữa. Lần này ngã còn mạnh hơn, vang lên tiếng "rắc" giòn tan, không biết đã gãy bao nhiêu cái xương.
Quý Lăng Vi lần này không dám động vào Đỗ Cảnh Hòa nữa, áy náy đến cực điểm: “Thật xin lỗi, chắc chắn là tôi mang vận rủi đến cho anh.”
“Đỗ Cảnh Hòa, anh cảm thấy thế nào rồi?”
“anh vẫn còn nói chuyện được chứ?”
Đỗ Cảnh Hòa nằm giữa đống chăn bông và những mảnh gỗ vỡ vụn, cố gắng chỉnh lại cổ mình. Vốn dĩ cơ thể đã không ổn, giờ lại ngã hai lần, không biết đã gãy bao nhiêu khúc xương.
Vì không muốn Quý Lăng Vi lo lắng, hắn cố điều chỉnh vài lần, cuối cùng mới phát ra âm thanh: “Hô... hô...”
"Đỗ Cảnh Hòa?" Quý Lăng Vi kinh hãi. Hắn không lẽ đã bị ngã đến mức trở thành ngốc rồi sao? Chẳng lẽ, người đầu tiên hứa sẽ luôn ở bên cạnh cậu, lại vì một cú ngã mà biến thành kẻ ngốc sao?
“Đỗ Cảnh Hòa, anh thế nào?”
“anh còn có thể cử động không?”
Quý Lăng Vi lo lắng cực độ, nhưng lại không dám chạm vào Đỗ Cảnh Hòa.
"Không... không có việc gì." Đỗ Cảnh Hòa khó nhọc nói một câu, chậm rãi nuốt ngược cục máu đông xuống.
"Anh không sao thì tốt rồi, tôi thật sự rất lo lắng cho anh." Quý Lăng Vi ngồi trên giường, có chút hoang mang.
"Thật xin lỗi, tôi không nên đến gần anh. Là tôi mang vận rủi đến cho anh." Quý Lăng Vi chân thành xin lỗi.
"Không cần xin lỗi ta... Em không làm sai điều gì cả." Giọng Đỗ Cảnh Hòa khàn đặc, nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
"Về sau tôi sẽ nhớ kỹ phải giữ khoảng cách với anh." Quý Lăng Vi hạ quyết tâm, muốn tránh xa Đỗ Cảnh Hòa một chút.
"Em đang nói lời ngốc nghếch gì vậy... Nhất định là cái giường có vấn đề." Đỗ Cảnh Hòa nói, giọng khàn đặc như thể có gì đó mắc kẹt trong cổ họng, nghe vô cùng khó khăn.
Quý Lăng Vi, để tránh làm Đỗ Cảnh Hòa bị thương lần nữa, chỉ lặng lẽ ngồi trên giường, thần sắc có chút cô đơn.
Cậu có thể cảm nhận được rằng Đỗ Cảnh Hòa đang giấu giếm điều gì đó, nhưng vì khát khao có một người bạn, cậu lựa chọn giả vờ như không biết.
Quý Lăng Vi không muốn mất đi người bạn khó có được này, ngay cả khi quan tâm cũng phải cẩn thận từng lời nói:
“anh nhất định bị thương rất nặng, đúng không?”
“ Tôi nghe thấy tiếng xương gãy.”
“ Tôi đi tìm đại phu cho anh, gọi vài tiếng chắc chắn sẽ có người trong phủ đến...”
"Không cần. Ta biết rõ tình trạng của chính mình." Đỗ Cảnh Hòa nắm chặt cổ tay Quý Lăng Vi, ho khẽ hai tiếng, giọng nói dường như trở lại bình thường hơn một chút: “Có lẽ cái giường này đã bị mối mọt ăn mòn, em không cần tự trách.”
" Anh thật sự không sao chứ?" Quý Lăng Vi dù không nhìn rõ tình trạng của hắn, nhưng chỉ cần nghe âm thanh cũng biết cú ngã này không hề nhẹ. Đỗ Cảnh Hòa vốn đã có sức khỏe kém, lần này lại càng thêm tệ hại.
“anh không phải đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ chỉ để trấn an tôi đấy chứ?”
"Đương nhiên là không, ta hiện tại không phải vẫn tốt sao?" Đỗ Cảnh Hòa từ dưới đất đứng dậy, tứ chi cứng đờ một cách kỳ lạ, như thể có vô số sợi dây vô hình đang điều khiển cơ thể hắn.
Cổ hắn, một khi không có tay giữ, liền vặn thành một góc độ quái dị. Cánh tay phải cũng bất động, buông thõng xuống một cách không tự nhiên. Sau cú va chạm vừa rồi, xương cánh tay đã gãy thành ba đoạn, còn xương ngón tay đứt bao nhiêu thì không rõ.
Dù vậy, trên mặt Đỗ Cảnh Hòa vẫn giữ nụ cười ôn hòa: “Không cần lo lắng cho ta. Nếu thật sự có vấn đề, ta nhất định sẽ nói với em.”
"Nếu có gì tôi có thể giúp, cứ nói với tôi, tôi muốn khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn." Quý Lăng Vi hơi do dự, không chắc liệu tình trạng của Đỗ Cảnh Hòa có tệ hơn hay không.
"......" Đỗ Cảnh Hòa hiếm khi chần chừ hai giây. Cái giường trước đây vẫn rất vững chắc, hai người ngủ trên đó cũng không phát ra bất kỳ tiếng động nào, vì sao lại đột nhiên sụp xuống?
" Tôi sẽ ngủ dưới đất, anh ngủ trên giường." Quý Lăng Vi lặng lẽ cuộn một tấm chăn, trải xuống sàn.
"Ta ngủ dưới đất, em ngủ trên giường đi." Đỗ Cảnh Hòa lên tiếng.
"...... Được rồi." Quý Lăng Vi suy nghĩ hai giây, lo lắng Đỗ Cảnh Hòa có thể lại lăn xuống từ nửa cái giường còn lại, liền thỏa hiệp.
Căn phòng chìm vào yên lặng. Trong tủ quần áo, cô gái giấu mình mở to mắt, cẩn thận che miệng mũi, sợ phát ra tiếng thở quá lớn.
Nàng có bát tự hợp với đại thiếu gia, là họ hàng xa trong phủ. Sau khi mất đi người thân, nàng được đưa vào Đỗ phủ sống vài năm, tuy được gọi là tiểu thư, nhưng thực chất chẳng khác nào nha hoàn.
Lão gia và phu nhân quyết định gả nàng cho đại thiếu gia, nàng không có cách nào phản kháng. Theo phong tục của trấn, sau bảy ngày thành thân, nàng sẽ bị đóng đinh vào quan tài, hợp táng cùng đại thiếu gia.
Nàng không muốn bái đường cùng một người đã chết, càng không muốn bị chôn sống. Thấy trong phòng có một chiếc tủ quần áo có thể ẩn nấp, nàng liền trốn vào đó.
Không biết từ khi nào, một mùi hương lạ xộc vào mũi, khiến nàng mê man ngủ thiếp đi. Đến khi tỉnh lại, cửa tủ đã bị khóa từ bên ngoài. Dù muốn nhân lúc không ai chú ý để trốn thoát, nàng cũng không thể ra ngoài.
Những lời trò chuyện bên ngoài đều lọt vào tai nàng. Khi một trong hai người đó vén tóc nàng và định mở khóa, nàng sợ hãi tột cùng, gắt gao che miệng, không dám phát ra dù chỉ một tiếng động.
Đại thiếu gia của Đỗ phủ đã mất bảy ngày.
Đêm nay chính là đêm cúng thất đầu * của hắn.
___
*"Cúng thất đầu" (đầu thất) là một nghi thức trong phong tục tang lễ, diễn ra vào ngày thứ bảy sau khi người mất qua đời. Đây là một phần trong tục "cúng thất" (gồm bảy lần cúng, mỗi tuần một lần trong 49 ngày) theo tín ngưỡng Phật giáo và văn hóa dân gian.Cúng thất đầu được xem là thời điểm quan trọng vì linh hồn người mất vẫn còn vương vấn trần gian, chưa hoàn toàn siêu thoát. Gia đình thường cúng cơm, đốt nhang, và cầu nguyện để linh hồn được thanh thản.