Tác giả: Lạc Đại Vương

Edit : Cáo nhỏ.

Đã beta

Quý Lăng Vi nhận lời mời mà bước vào, cửa phòng sau khi cậu tiến vào liền bị chủ nhà đóng lại. Cánh cửa gỗ nặng nề, âm thanh khi đóng khiến người ta không khỏi cảm thấy căng thẳng trong lòng.

“Sao lại không bật đèn?” Quý Lăng Vi ngạc nhiên hỏi.

Lúc này trời đã chạng vạng, ánh sáng nhạt dần khiến mọi thứ trở nên mờ mịt khó nhìn. Trong sân, bóng cây rậm rạp càng làm không gian thêm u ám, mà khi vào phòng thì hầu như không thể thấy gì.

“Đôi mắt ta không thể chịu được ánh sáng. Nếu cảm thấy tối, ta có thể tìm một cây nến…” Chủ nhà áy náy giải thích.

“Không cần, không cần,  tôi chỉ hỏi vậy thôi.” Quý Lăng Vi vội xua tay.

“Đến đây, thử xem bộ quần áo này có vừa người không. Chưa có ai mặc qua đâu.” Nam thanh niên trẻ tuổi lấy ra một bộ y phục đỏ sậm được gấp rất chỉnh tề, sắc đỏ này còn trầm hơn màu đỏ thông thường, khiến nó trở nên cực kỳ trang trọng.

“Đúng rồi, ngươi tên gì?” Quý Lăng Vi hỏi.

“Đỗ Cảnh Hòa, ngươi có thể gọi ta là Cảnh Hòa.” anh vừa nói vừa mở bộ quần áo ra, đo đạc trên người Quý Lăng Vi, dường như đang xem kích cỡ.

“Xuân cùng cảnh minh, Đỗ tiên sinh thật là có cái tên hay.” Quý Lăng Vi tán thưởng.

“Không cần quá khách sáo, cứ gọi thẳng tên ta là được.” Đỗ Cảnh Hòa cười nhã nhặn.

“Bộ quần áo này có phải hơi quá vui mừng không?” Quý Lăng Vi nhíu mày.

“Tham gia tiệc cưới, tất nhiên phải trang trọng và vui mừng một chút.” Đỗ Cảnh Hòa nói, rồi phủ bộ quần áo lên người Quý Lăng Vi.

“Đây là áo trong.” Giọng hắn nhẹ nhàng, mang theo vẻ lịch sự, đứng phía sau Quý Lăng Vi.

Quý Lăng Vi nhìn xuống vai áo, ngay cả áo trong cũng mang sắc đỏ trầm trang nghiêm. Không quen với kiểu mặc này, Quý Lăng Vi đành để Đỗ Cảnh Hòa giúp mình mặc xong áo trong.

Người kia, trong lúc vô tình, bàn tay lướt nhẹ qua cổ Quý Lăng Vi từ phía sau. Đầu ngón tay lạnh lẽo khiến Quý Lăng Vi khẽ nhíu mày, nhưng cậu chỉ nghĩ đó là vô tình chạm phải nên không để ý nhiều.

Nếu lúc này Quý Lăng Vi quay đầu lại, cậu sẽ thấy đôi mắt đen thẳm của người đứng sau đang chăm chú nhìn vào gáy mình, bàn tay lơ lửng như đang nắm giữ một loại quyền uy vô hình.

Quý Lăng Vi nhìn bộ áo trong màu đỏ rực trên người, không khỏi nhíu mày:
“Bộ này có chút nổi bật quá, còn màu nào khác không?”

“Còn có màu trắng, nhưng không hợp phong thủy lắm.” Đỗ Cảnh Hòa nói, rồi lấy ra một chiếc trường bào trắng như tuyết, sắc trắng chói mắt, trông cực kỳ phù hợp để dùng trong tang lễ.

Quý Lăng Vi lập tức nhớ đến những cơn ác mộng với những chiếc áo bào trắng và cảm thấy màu đỏ cũng không tệ lắm. Nghĩ đến việc Đỗ Cảnh Hòa đã chuẩn bị quần áo cho mình, cậu không nên quá kén chọn.

“Bây giờ mặc thêm áo ngoài nữa.” Đỗ Cảnh Hòa nói, rồi giúp Quý Lăng Vi mặc thêm một lớp áo ngoài màu đỏ, cẩn thận chỉnh lại đai lưng cho cậu.

“Ta buộc thế này có chặt quá không?” Đỗ Cảnh Hòa hỏi.

“Thực sự có hơi chặt.” Quý Lăng Vi cảm thấy chiếc đai lưng này quá mức tinh xảo, trên đó mơ hồ thấy được hoa văn được thêu bằng chỉ vàng. Cậu không chắc bản thân có hợp với bộ quần áo này hay không.

“Đây là mùi gì vậy?” Quý Lăng Vi giơ tay, để mặc Đỗ Cảnh Hòa chỉnh sửa lại quần áo cho mình. Khi Đỗ Cảnh Hòa đến gần, cậu ngửi được một mùi hương kỳ lạ.

Hương thơm như có như không, mang theo cảm giác lạnh lẽo thấm vào tận phổi, hòa lẫn với mùi thuốc trên người Đỗ Cảnh Hòa, tạo nên một hương vị kỳ lạ. Phảng phất đâu đó còn có chút mùi của sự phân hủy.

“Làm gì có hương thơm nào đâu?” Đỗ Cảnh Hòa khẽ cười, giọng nói vang lên ngay sau tai Quý Lăng Vi.

“Thế này chặt hay lỏng là vừa ý chưa?” Giọng Đỗ Cảnh Hòa trong trẻo, mềm mại đến mức dễ chịu. Anh cao hơn Quý Lăng Vi một chút, giờ đây đứng ngay sau, giống như một người anh trai trưởng thành và điềm đạm.

“Ừ, cảm ơn Đỗ tiên sinh.” Quý Lăng Vi đáp lại, trong lòng nghĩ, đây chắc hẳn là chủ nhân của Đỗ phủ. Có lẽ nên gọi anh là thiếu gia? Lúc trước gã sai vặt có nhắc đến đại thiếu gia, không biết đó có phải là anh không.

“Bộ quần áo này quả nhiên rất hợp với ngươi.” Đỗ Cảnh Hòa mỉm cười.

“Ta cảm thấy như đã quen biết ngươi từ lâu, không biết ngươi tên gì?”

“Quý Lăng Vi.”

“Ta sẽ nhớ kỹ.” Đỗ Cảnh Hòa gật đầu, giọng nói ôn hòa.

“Ngươi cứ ngồi đây một lát, ta sẽ pha cho ngươi một tách trà.”

Cánh cửa mở rồi khép lại, căn phòng chìm hẳn vào bóng tối.

Quý Lăng Vi mặc xong bộ quần áo, cuối cùng cũng cảm thấy an toàn hơn một chút. Đang định bước tới ngồi xuống, thì mùi hương kỳ lạ kia lại thoảng qua. Chỉ mới đi được hai bước, cậu liền cảm thấy chân nặng trĩu, cơ thể như muốn khuỵu xuống.

Một đôi tay từ phía sau đỡ lấy cậu, nhưng căn phòng quá tối, cậu không thể nhìn rõ đó là ai và cũng không thể giãy thoát.

Chẳng lẽ trong phòng ngoài Đỗ Cảnh Hòa còn có người khác? Đỗ Cảnh Hòa không bật đèn, căn phòng tối om không ánh sáng, quả thật dễ dàng để ẩn giấu người.

Quý Lăng Vi không thể mở nổi mắt, nhưng ý thức vẫn còn tương đối tỉnh táo.

Cậu bị đỡ nằm xuống giường, mùi hương lạnh lẽo kia ập vào mặt, bá đạo đến cực điểm nhưng không khó chịu, giống như đang đốt cháy một loại hương liệu quý báu nào đó bất chấp tổn thất.

Quý Lăng Vi ngồi trên giường, cơ thể cứng đờ, ánh mắt rũ xuống, chỉ có thể thấy một khoảng nhỏ trước mặt.

Một bàn tay lạnh lẽo từ bên cạnh vươn ra, hơi cứng nhắc và nặng nề đặt lên vai cậu, vuốt thẳng những nếp nhăn trên bộ hỷ phục.

Quý Lăng Vi muốn mở to mắt, nhưng dù cố thế nào cũng không thể nhìn rõ người đang đứng cạnh mình là ai.

Ánh mắt lạnh lẽo và u ám, như có thực chất, dừng lại trên khuôn mặt cậu, khiến Quý Lăng Vi không khỏi nhớ đến những ánh mắt trong gương mà mình từng thấy trước đó.

Bàn tay kia vỗ nhẹ trước mắt cậu một cái, Quý Lăng Vi lập tức nhắm chặt mắt, đến ngay cả khoảng tầm nhìn nhỏ nhoi cũng biến mất hoàn toàn.

Chiếc mũ phượng nặng trịch được đội lên đầu Quý Lăng Vi, những viên đông châu, đá quý, cùng hoa văn khắc tinh xảo tất cả đều làm nền cho bộ y phục.

Cậu nhắm mắt, hàng mi dày rợp che đi đôi mắt, khiến người khác không kìm được mà muốn chạm vào. Nhưng giờ phút này, bị người khác chế ngự, nét bất an bộc lộ rõ qua đôi mày nhíu lại, làm cả người càng toát lên nét quyến rũ khó cưỡng.

Những ngón tay lạnh lẽo dừng lại ở giữa đôi mày của Quý Lăng Vi, từ xương mi mơn man đến đuôi mắt. Lòng bàn tay trượt xuống, dừng lại trên môi, nhẹ nhàng lướt qua như đang thăm dò.

Quý Lăng Vi cảm thấy vô cùng khó chịu, muốn cử động nhưng bị mùi hương kỳ lạ kia làm cho cơ thể hoàn toàn mất sức kháng cự. Đầu nặng trĩu, cậu muốn gỡ chiếc mũ phượng ra, nhưng tay lại không sao nhấc lên được.

Chẳng phải Đỗ Cảnh Hòa nói đi pha trà sao? Sao vẫn chưa quay lại?

Lúc trước, Đỗ Cảnh Hòa nói sẽ đi pha trà, cửa phòng cũng đã mở ra một lần. Nhưng Quý Lăng Vi không hề nghe thấy tiếng bước chân rời đi, chẳng lẽ Đỗ Cảnh Hòa vẫn chưa ra khỏi phòng?

Chưa kịp gỡ mũ phượng, lại có một mảnh lụa đỏ được phủ lên đầu. Những tua rua rủ xuống chạm khẽ vào mu bàn tay của Quý Lăng Vi, khẽ đong đưa, tạo ra cảm giác ngứa ngáy nhẹ.

Bỗng nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, dường như không chỉ của một người.

"Cốc cốc cốc ——"

"Gõ cửa cái gì mà gõ, cứ đẩy thẳng vào!"

Một giọng nam từ ngoài cửa vang lên, có chút không kiên nhẫn.

Cánh cửa bị mở tung, ván cửa đập mạnh vào hai bên tường, phát ra âm thanh nặng nề.

"Mau đưa đại thiếu phu nhân đi bái đường." Giọng nam đó ra lệnh.

"Hôm nay đại thiếu phu nhân xem ra ngoan ngoãn, nếu sớm chịu nghe lời như vậy, sao lại bị đánh chứ?" Một giọng phụ nữ trung niên lên tiếng, bà ta trông khoảng ba bốn mươi tuổi, giọng điệu có vẻ cao ngạo và xem thường.

Ngay sau đó, một giọng nữ trẻ trung hơn cất lên: "Đại thiếu phu nhân, người vẫn nên sớm nhận mệnh đi. Sau này sống tốt với đại thiếu gia, trong phủ chắc chắn sẽ không bạc đãi ngươi."

"Đại thiếu gia tính tình tốt, tướng mạo lại tuấn tú, gả cho ngài ấy, cả đời người sẽ được hưởng phúc không hết."

"Nếu không phải vì sức khỏe của đại thiếu gia không tốt, làm gì đến lượt người, người xuất thân thế này, được kết hôn với đại thiếu gia chứ."

Người đàn ông kia không kiên nhẫn thúc giục:

"Đừng nhiều lời, Lưu mụ, mau chóng đưa đại thiếu phu nhân đi bái đường. Phụ nữ đúng là hay lắm chuyện."

"Bọn nữ nhân ấy mà, phải làm cho họ tự nguyện, nếu không lúc bái đường mà còn làm loạn thì thật mất mặt." Người phụ nữ trung niên, có lẽ là Lưu mụ, vừa nói vừa thở dài.

"Vương Tam ca, huynh đừng nóng vội, sẽ không trễ giờ đâu." Giọng nữ trẻ hơn cất lên trấn an.

"Thúy Ninh, Lưu mụ, hai người mau lên!" Vương Tam ở bên cạnh hối thúc, giọng điệu đầy bực dọc.

Quý Lăng Vi cảm nhận được có hai người đang tiến lại gần mình, mỗi người đứng một bên, định đỡ cậu đứng dậy. Nhưng không ngờ Quý Lăng Vi lại nặng hơn so với tưởng tượng, nhất thời không nâng nổi.

"Đại thiếu phu nhân nói là tuyệt thực, sao lại mập thế này?" Lưu mụ ngạc nhiên, thốt lên đầy bất ngờ.

"Loảng xoảng ——"

Gió lạnh từ ngoài lùa qua cửa sổ, Thúy Ninh thấy bên ngoài cửa sổ thoáng hiện một bóng đỏ, kèm theo một khuôn mặt trắng bệch đến đáng sợ. Cô hét toáng lên trong sợ hãi:

"A ——"

Nàng buông tay, Quý Lăng Vi một lần nữa ngã xuống giường.

Giường rất mềm, bên dưới có vẻ như còn có gì đó lót, khiến cậu cảm thấy như bị lạc đi.

“Đèn lồng tắt rồi, mau đi thôi.” Vương Tam thúc giục, một cơn gió lạnh thổi qua cổ làm lông tơ cậu dựng đứng. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, giọng nói không thể hiện sự run rẩy.

“Đêm nay đặc biệt...” Lưu mụ có chút run rẩy.

“Đại thiếu phu nhân có vẻ bị choáng, tôi không thể đỡ nổi, Vương Tam ca, anh giúp tôi đi.” Thúy Ninh hoảng hốt nói.

“ ừ.” Vương Tam thân thể khựng lại, rồi nặng nề lên tiếng. Hắn đưa tay đỡ Quý Lăng Vi dậy và đi về phía ngoài.

Cả đoạn đường, Vương Tam không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ dìu Quý Lăng Vi đi.

Quý Lăng Vi trong lòng bất an, cậu không phải là đại thiếu phu nhân, vậy sao lại bị ép phải đi bái đường?

Chẳng lẽ vì trước đó cậu đội mũ phượng, đắp khăn voan, nên họ muốn gả cậu cho đại thiếu gia? Nhưng tại sao đại thiếu phu nhân lại sờ mặt cậu, có phải là vì cậu quá đẹp trai không?

Thúy Ninh và lưu mụ không dám dừng lại lâu, càng không dám quay đầu lại nhìn.

Cửa phòng bị bỏ quên, sau khi họ rời đi không lâu, cửa tự động đóng lại.

Quý Lăng Vi bị Vương Tam nâng lên, đi qua hành lang, một đường im lặng. Vương Tam tay lạnh buốt, động tác cứng nhắc, nhưng sức mạnh rất lớn, hầu như nâng Quý Lăng Vi lên, kéo và đỡ cậu đi về phía hỉ đường đã được chuẩn bị sẵn.

Điều làm Quý Lăng Vi cảm thấy đau đớn nhất là, cậu vẫn còn đi đôi dép lê, qua một đoạn đường kéo dài, đôi dép lê suýt nữa tuột ra, giống như những người chạy quá nhanh mà không kịp giữ dép. May mắn là bộ hỉ phục dài, có thể che bớt một chút.

Mặc dù đây là tiệc cưới, nhưng không khí lại không hề vui vẻ, khách khứa chỉ dám thì thầm bàn tán, nhưng lời nói lại không nghe rõ.

【Buổi khảo hạch sắp bắt đầu, xin mời tham gia tiệc cưới đúng giờ】

Một lời nhắc nhở lạnh lùng từ hệ thống nhiệm vụ tự động vang lên trong đầu Quý Lăng Vi.

Quý Lăng Vi trầm tư suy nghĩ, không biết liệu cậu có đang tham gia vào một buổi tiệc cưới thật sự hay chỉ đang bị cuốn vào một sự kiện khác?

Đỗ Cảnh Hòa rốt cuộc có phải là Đỗ phủ đại thiếu gia hay không?

Anh đã nói đi pha trà, nhưng từ đó không trở lại.

Quá vô trách nhiệm, thật sự quá vô trách nhiệm.

“Tân nương đã đến.” Lưu mụ miễn cưỡng nở một nụ cười.

Trong đám khách ăn mặc lòe loẹt, có một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo khoác đen, dáng vẻ văn nhã tuấn tú, hỏi: “Tân lang đâu?”

“Lập tức sẽ đến.” Lưu mụ nhìn về phía Thúy Ninh, ra hiệu cho nàng đến gần. Thúy Ninh nghe xong liền nhanh chóng rời đi.

Quý Lăng Vi không thể nhìn thấy bên ngoài xảy ra chuyện gì, nhưng từ khi rời khỏi phòng, cậu không còn ngửi thấy mùi hương kỳ lạ nữa. Khả năng hành động của cậu dường như đang dần phục hồi, ít nhất thì mí mắt của cậu có thể nâng lên một chút.

Khăn voan bị gió thổi bay, trong tay cậu bị lưu mụ quấn lấy bằng một dải lụa đỏ.

“Kia con gà trống đã chết, ta chỉ tìm được một con ngỗng trắng.” Thúy Ninh ôm một con ngỗng, thở dốc nói, trên quần áo màu xanh nhạt có vết cỏ khô vàng dính vào, dáng vẻ có chút chật vật.

“Lưu mụ, con ngỗng này có được không?”

Vì đại thiếu gia không thể tham gia bái đường, lưu mụ đã chuẩn bị một con ngỗng oai vệ, khí phách hiên ngang để thay thế cho gà trống, tượng trưng cho đại thiếu gia bái đường.

Khi Thúy Ninh đi tìm gà, con gà trống đã bị vặn cổ chết, không biết đã chết từ bao giờ. Sợ bị mắng, Thúy Ninh đành phải ôm con ngỗng đến để đủ số lượng.

“Là trống phải không?” Lưu mụ hỏi.

“Chắc là trống… Ngỗng thì làm sao phân biệt công mẫu được, ta phải rất vất vả mới bắt được nó.” Thúy Ninh nói với giọng rất thấp, có vẻ hơi lo lắng.

“Vậy thì dùng nó để bái đường đi, ngươi ôm nó đi, đừng để ngỗng loạn đập cánh.” Thời gian gấp gáp, mặc dù không phải là ngỗng trống, nhưng không thể cầu kỳ quá nhiều, lưu mụ cố gắng quấn lụa đỏ vào cổ con ngỗng.

Ngay lập tức, con ngỗng lớn ngẩng cao cổ, đôi mắt nhỏ sắc bén nhìn vào, hung hăng vồ lấy lưu mụ.

“Ai da ——”

“Sớm muộn gì ta sẽ lấy chảo sắt đem ngươi hầm!”

Lưu mụ kêu lên đau đớn, cố gắng quấn lại lụa đỏ, nhưng con ngỗng vẫn tiếp tục xoay quanh trong lòng Thúy Ninh, làm Quý Lăng Vi có thể cảm nhận được lụa đỏ bị rung động nhẹ.

Thúy Ninh có chút không ôm được con ngỗng, cuối cùng Vương Tam lên tiếng: “Để ta làm.”

Hắn giọng điệu lạnh lùng, một tay nắm lấy cổ ngỗng, quấn lụa đỏ lại, rồi ôm lấy con ngỗng, đứng đúng chỗ dành cho tân lang.

Vốn dĩ kiêu ngạo và ương ngạnh, con ngỗng lớn bị Vương Tam xách lên, bỗng nhiên bắt đầu run rẩy, trở nên rất ngoan ngoãn, không còn giãy giụa nữa.

“Vì đại thiếu gia không thể đến, hôm nay chúng ta sẽ để con ngỗng này thay mặt đại thiếu gia bái đường.” Lưu mụ nhìn xung quanh một vòng, rồi hướng bốn phía cười ngượng.

“Bắt đầu đi.” Một nam nhân ngồi trên cao đường lên tiếng, mặt không biểu cảm. Trông ông ta khoảng bốn năm mươi tuổi, mặc áo dài màu đen, là chủ gia đình Đỗ phủ, Đỗ Vĩnh Lân.

Ông ta bắt đầu tụng niệm, giọng nói vang lên, đầy nghi thức:

“Ngày lành tháng tốt, nhân duyên thiên định.”

“Giai duyên hôm nay thủy, sinh tử vĩnh không rời.”

“Giờ lành đến ——”

Một cơn gió lạnh thổi qua, làm khăn voan của Quý Lăng Vi bay lên. Cậu cảm thấy sau lưng mình lạnh buốt, theo ánh lụa đỏ nhìn sang bên phải, nhưng không thấy ngỗng trắng nữa —

Chỉ thấy một bàn tay tái nhợt, thon dài, nhẹ nhàng cầm lấy lụa đỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play