Thừa dịp đứa nhỏ hiện tại còn muốn ăn , hắn muốn cho đứa nhỏ ăn một chút để lấp đầy bụng. Từ giữa trưa đến giờ trong bụng Phì Phì chỉ mới có một bình sữa. Lâm Tư Niên ôm đứa nhỏ đi đến trước tủ lạnh mở tủ ra.
" Oa" Đứa nhỏ bị bao lại chỉ lộ ra một cái đầu nhìn đến đồ ăn nhiều sắc màu trong tủ lạnh, bé kinh ngạc há to miệng nhỏ, đôi mắt cũng lấp lánh ánh sáng.
Tất cả thức ăn trong tủ lạnh đều là Lý Húc mỗi ngày đúng giờ kiểm tra và mua bỏ vào. Mà Lâm Tư Niên lại dựa vào cái tủ tràn ngập đồ ăn này bắt được tâm của đứa nhỏ.
Ba ba siêu tốt, rất thích ba ba! Ở cùng với ba ba Phì Phì sẽ không đói bụng nha!
" Ăn cái này" đứa nhỏ giãy giụa vươn tay nhỏ tới, sau đó chỉ vào ớt thứ có màu sắc sặc sỡ nhất nói. Nhìn qua vui vẻ cực kỳ
Lâm Tư Niên nhìn theo hướng tay bé chỉ, sau khi nhìn rõ thứ bé muốn ăn là gì liền nhướng mày, trẻ con giống bé hình như đều không thích ăn cái này đi.
Bất quá nhìn bộ dáng vui vẻ của đứa nhỏ hắn cũng chưa nói là không thể, lấy hộp ớt vẫn còn chưa mở ra xác định thứ này có thể ăn sống được một lúc sau mới mở miệng nói:" Để ba ba cắt một miếng nhỏ cho con nếm thử trước"
Quả ớt nhỏ dưới ánh đèn màu sắc lại càng thêm rực rỡ, Phì Phì như chim non há miệng chờ được ăn, chờ ba ba đem quả màu đỏ cắt xuống bỏ vào trong miệng mình, sau đó bắt đầu thưởng thức.
Nhai nhai một hồi, lông mày nhỏ liền nhíu lại, ngẩng đầu nhìn Lâm Tư Niên vẫn luôn quan sát mình, muốn nhổ ra nhưng không biết có nên hay không, vẻ mặt đáng thương vô cùng.
Lâm Tư Niên khó có khi tự cảm thấy mình có chút quá đáng, đứa nhỏ hiện tại còn đang sinh bệnh, hắn lại vô lương tâm trêu đùa đứa nhỏ.
Thuận tay lấy một cái đĩa nhỏ đặt bên miệng Phì Phì nói:" Không thích ăn liền nhổ ra"
Đợi được ba ba cho phép đứa nhỏ liền nhanh chóng nhổ ra, khi nhổ ra hết bé được Lâm Tư Niên đền bù bằng một viên kẹo trái cây.
Đứa nhỏ thật sự rất dễ dỗ, thực dễ thỏa mãn. Một viên kẹo nhỏ liền có thể khiến bé quên đi mùi vị của ớt
Đợi một lúc bác sĩ Vương vẫn chưa tới, Lâm Tư Niên liền nầu cho Phì Phì một chén mì cà chua trứng, đây là món duy nhất mà hắn có thể nấu ra được hương vị.
Đứa nhỏ vẫn chưa thể dùng đũa mà trong nhà lại không có ghế ăn dành cho trẻ em nên Lâm Tư Niên đơn giản trực tiếp đặt Phì Phì ngồi lên trên bàn cơm, sau đó dùng đũa cuồn lấy vài sợi mì thổi nguội rồi đút cho bé ăn.
Đứa nhỏ ăn đến ngon lành, vui vẻ đến mức cả người lắc lư: " Con thích ba ba"
Cũng chỉ có đứa nhỏ này mới có thể dễ dàng đem chữ thích nói ra ngoài.
Lâm Tư Niên cười cười sau đó gắp một miếng trứng gà đút cho bạn nhỏ dễ thỏa mãn này
Nhưng hắn không chú ý đến khi ở cùng Phì Phì trong một khoảng thời gian ngắn, hắn đã không có nhớ tới một màn máu tanh kia.
Một nữ nhân trần trụi cả người đều là máu nằm trên giường của hắn, hắn sẽ không vì sinh mệnh mà luyến tiếc nhưng không biết vì cái gì sự kiện đó như là một ngòi nổ khiến Lâm Tư Niên đã thật lâu cũng chưa có một giấc ngủ ngon
Thế giới này hiện tại như là một quả bom. Mỗi người đều là ngòi nổ. Tuy là tất cả mọi người sinh hoạt như không có việc gì nhưng không ai biết khi nào mình sẽ gặp được thứ châm ngòi nổ của mình.
Hai trăm năm trước, các quốc gia bùng nổ chiến tranh. Sau khi chiến tranh bắt đầu, có những người vốn dĩ đã chán ghét thế giới này lại càng trở nên tuyệt vọng, mỗi giờ mỗi phút đều có người chết hoặc tự sát. Trên thế giới vỗn dĩ có tới 20 tỷ dân liền bị giảm còn 1.5 tỷ.
Nếu không áp dụng hành động nào và còn tiếp tục khai chiến, nói không chừng sự tồn tại của nhân loại không chỉ là một vấn đề.
Lúc này lãnh đạo các quốc gia mới hoàn toàn tỉnh ngộ, quyết định ngừng chiến. Hơn nữa họ còn ký kết hiệp ước hòa bình, trong hiệp ước quy định, nếu có quốc gia nào tự mình khơi mào chiến trang sẽ bị coi là tội nhân của toàn nhân loại, sẽ bị tập thể công kích.
Sở dĩ phải ký hiệp ước như vậy vì sau trận chiến này người ta kinh sợ phát hiện đối với thế giới này mà nói, nếu chiến tranh chỉ là một chất dẫn thì toàn bổ thế giới chính là một thùng hỏa dược, chỉ cần châm ngòi liên nổ tung.
Nó sẽ kích thích đến những người nguyên bản tâm lý đã tràn ngập nguy cơ trở nên ngày càng điên cuồng.
Mà loại điên cuồng này sẽ đem thế giới dẫn theo hướng toàn bộ diệt vong
Ý thức được sự nguy hiểm này, các lãnh đạo của các quốc gia liền kịp thời trấn an quần chúng, sẽ không khai chiến nữa. Trừ khi nơi đó muốn trở thành tội nhân của toàn nhân loại
Ngoài không còn cảm nhận được niềm vui, bọn họ còn phải gánh trên vai trách nhiệm nặng nề
Cứ như vật thế giới nghênh đón thời kỳ hòa bình kéo dài 200 năm, nhìn tình huống hiện tại hòa bình sẽ còn tiếp diễn.
Trong hai trăm năm này, các phòng tư vấn tâm lý mọc lên như nấm, các loại hình giải trí như thuốc an thần cho mọi người như các game show, hài kịch, phim truyền hình, điện ảnh, livestream, tiểu thuyết,... Chỉ cần là thứ có thể khiến cho con người cảm nhận được niềm vui đều sẽ khiến mọi người điên cuồng tìm tới.
Nếu có người xác minh chính mình có thể tìm được cách mang lại niềm vui cùng cảm giác thành tựu cho mọi người thì chỉ cần hợp pháp cùng không gây nguy hiểm cho người khác thì không chỉ được người khác duy trì hâm mộ mà phía chính phủ cũng sẽ giúp duy trì
Đây cũng coi như là một loại dẫn đường
Cách làm này hẳn là hữu hiệu, sau hai trăm năm đến tận hôm này dân số đã tăng trở lại gần 20 tỷ người. Các hoạt động khủng bố, tập kích hay hoạt động phạm pháp cũng chậm rãi mất đi.
Tất cả nhìn qua tựa hồ mọi thứ đều trở nên tốt đẹp lên...
Nhưng thật là như vậy sao?