Lâm Tư Niên thấy đứa nhỏ nhanh chóng tiếp thu thông tin liền nhẹ nhàng thở một hỏi, nhưng đồng thời trong lòng cũng có một chút khó chịu
Nhìn biểu hiện của Phùng Duyệt Di lúc trước, nơi nào giống bộ dạng một người mẹ tốt nên có, đứa nhỏ ở trong tay nàng không chừng cũng không được chiếu cố tốt đi, hơn nữa bé còn quá nhỏ cho nên tình cảm đối với Phùng Duyệt Di cũng không quá sâu, vì vậy nên mới có thể ngoan ngoãn, không khóc không nháo mà tiếp thu sự thật.
Chỉ cần tưởng tượng một chút liền có thể hiểu rõ chân tướng sự việc làm Lâm Tư Niên có chút phẫn nộ nhưng trừ bỏ hơi tức giận một chút thì cũng không có làm gì khác, dù sao thì từ hôm nay trở đi đây là con của hắn, không còn một điểm quan hệ nào với Phùng Duyệt Di nữa.
" Con có tên chưa? Có muốn ba ba đặt cho con một cái tên không?" Lâm Tư Niên hỏi đứa nhỏ trong lòng.
Đối với câu hỏi của Lâm Tư Niên, Phì Phì kiên định trả lời: " Có, con tên Phì Phì!"
Lâm Tư Niên bất đắc dĩ lắc đầu, đứa bé này thực sự quá nhỏ, ngay cả tên gọi và nhũ danh cũng không phân biệt được rõ ràng lắm
" Phì Phì?" Lâm Tư Niên nghe rõ nhưng vẫn cố ý trêu bé. Duỗi tay chọc chọc đôi má phúng phính của đứa nhỏ " Còn rất hình tượng."
Đứa nhỏ nghe nhất thời không hiểu ba ba đang trêu bé nhưng trực giác cho bé biết tiếng " phì phì" này của Lâm Tư Niên mang theo một chút " ác ý", vì thế bé nhăn mày, gằn từng chữ sửa cho đúng " Không phải là phì phì, là Phì, Phì"
Lâm Tư Niên nâng đứa nhỏ lên, xoa xoa lưng bé, nhớ đến lúc trước khi tắm cho đứa nhỏ hắn liền phát hiện đứa nhỏ này chỉ có cái mặt tròn vo, toàn thân lại không có bao nhiêu thịt, toàn bộ đều dựa vào khuôn mặt phúng phính chống đỡ, nào giống những đứa trẻ ba tuổi khác toàn thân đều bụ bẫm khi bế nặng trĩu cả tay.
" Tốt là Phì Phì chứ không phải phì phì đúng không? Ba ba nhớ kỹ rồi." Lâm Tư Niên nghe lời sửa lại
Được dỗ, đứa nhỏ nháy mắt liền hài lòng
Thời gian tiếp theo bé liền dùng đứng trong phòng khách, nhìn Lâm Tư Niên một chuyến lại một chuyến đem đồ trong phòng ngủ và đồ vật thường ngày mang xuống dưới lầu, đem đồ di chuyển đại khái ba bốn lần mới hoàn thành.
" Ba ba dọn cái này làm gì?" Phì Phì chỉ vào mấy cái va li hành lý lớn hiều kỳ hỏi
Lâm Tư Niên thuận tay lấy khăn lông lau đi mồ hôi, sau đó sờ sờ đầu nhỏ của bé nói" Chúng ta phải chuyển nhà, ba ba đang thu thập đồ vật."
Hôm nay cửa nhà của hắn bị Phùng Duyệt Di tìm tới được chỉ có thể chứng minh một sự kiện đó chính là địa chỉ mới của hắn đã bị bại lộ. Lý Húc đã đi điều tra rốt cuộc ai là người tiết lộ, nhưng bất luận là điều tra ra được người tiết lộ thì chỗ ở hiện tại của Lâm Tư Niên tuyệt đối không còn là nơi an toàn.
Từ khi sự kiện kia, Lâm Tư Niên liền bắt đầu kháng cự người khác chạm vào đồ vật của mình cho nên hắn đường đường là một đại minh tinh có thể tự kiếm được vài tỷ đồng thời cũng là một phú nhị đại lại phải tự bản thân lăn lộn thu dọn đồ vật từ trên xuống dưới.
Lâm Tư Niên một lần nữa sờ đầu đứa nhỏ, dặn dò nói:" Ba ba lấy cho con một chút đồ ăn vặt, con ở chỗ này ngoan ngoãn ăn để ba ba đi tắm một cái."
Thời điểm hắn xoa đầu đứa nhỏ thuận tay sờ sờ trán của bé, sau đó bị nhiệt độ truyền tới làm cho hoảng sợ.
Phì Phì đang phát sốt!
Việc này khiền Lâm Tư Niên không thèm tắm rửa nữa, lập tức bế đứa nhỏ lên, sau đó lại cẩn thận so sánh nhiệt độ trên trán của bé với nhiệt độ của chính mình.
Hắn biết nhiệt độ của trẻ em có thể lớn hơn của người trưởng thành một ít, cho nên lúc trưa vào thời điểm tắm cho đứa nhỏ hắn cũng không để ý lắm. Nhưng hiện tại nhiệt độ không phải chỉ là cao một chút mà biểu hiện rõ ràng đứa nhỏ đang phát sốt.
Lý luận cũng cần phải kết hợp với thực tiễn mới có thể xác định được chính xác. Nếu là người có kinh nghiệm hơi phong phú một chút thì đã sớm phát hiện ra chuyện Phì Phì đang phát sốt.
Lâm Tư Niên tìm thấy nhiệt kế trong hòm thuốc, đo cho đứa nhỏ một chút, lần đầu 38.5 độ, lần thứ hai đo được 38 độ
Lâm Tư Niên điều chình tư thế một chút làm cho đứa nhỏ ghé vào trên vai hắn:" Phì Phì nói cho ba ba nghe con có thấy chỗ nào khó chịu không?"
Phì Phì lắc đầu:" Không có"
Bé thời điểm vừa thanh tỉnh lúc trước còn có một chút khó chịu, nhưng sau khi thấy Phùng Duyệt Di không để ý tới, hơn nữa từ lúc tỉnh đến giờ đầu óc bé luôn cảm thấy choáng váng làm cho đứa nhỏ cho rằng nhân loại bình thường đều có cảm giác này, bé còn cho rằng cảm giác của bản thân như bây giờ thực bình thường.
Lâm Tư Niên thay đổi câu hỏi:" Vậy con có thấy choáng váng không, muốn đi ngủ không?"
" Muốn" Đứa nhỏ mềm như bông trả lời
Lâm Tư Niên hiểu rõ đây là vẫn luôn khó chịu
Hắn một bên lấy từ va li ra cái chăn bọc lấy đứa nhỏ, sau đó liền gọi cho bác sĩ tư nhân của Lâm gia, điện thoại vừa kết nối liền nói:" Vương thúc, phiền toái ngài đến chỗ cháu một chút. Ở chỗ này của cháu có đứa nhỏ đang phát sốt."
" Đứa nhỏ? Bao nhiêu tuổi?" Chỉ mới nghe được câu đầu Vương thúc liền bắt đầu hỏi thông tin người bệnh
" Từ 1-3 tuổi"
Bác sĩ Vương là bác sĩ mà khi Lâm Tư Niên còn nhỏ vẫn luôn làm bác sĩ tư nhân cho Lâm gia, cũng được coi là người nhìn Lâm Tư Niên lớn lên. Cho nên liền được Lâm Tư Niên coi là người có thể tin tưởng
Gọi điện thoại xong, Lâm Tư Niên dỗ dành đứa nhỏ đang dựa vào vai hắn mơ màng sắp ngủ" Con có muốn ăn gì không, chúng ta cùng nhìn xem trong tủ lạnh có gì để ăn không nào."