Nghe được yêu cầu từ Phùng Duyệt Di, Lý Húc một cảm giác ngoài ý muốn đều không có. Nhưng hắn cũng không nói ngay là có thể hay không thể mà ngẩng đầu nhìn nhìn một lúc, sau đó hướng về phía người phụ nữ đang ngồi đối diện gật gật đầu " Yêu cầu của Phùng tiểu thư tôi và Tư Niên đều đã biết, chờ đến lúc kết quả xét nghiệm ra tới chúng ta lại bàn lại."
Tình huống của Lâm Tư Niên hiện tại căn bản là không thích hợp xuất hiện trước công chúng, đặc biệt còn là đi làm xét nghiệm ADN. Cho nên ngay từ đầu Lý Húc đã hẹn một nơi giám định tư nhân, liên hệ cho nhân viên công tác tới cửa lấy mẫu, hiện tại chắc nhân viên cũng sắp tới nơi rồi.
Nói xong câu đó Lý Húc không thèm nói gì thêm, bầu không khí hoàn toàn trở nên đông cứng. Nhưng Phùng Duyệt Di thì lại hơi hơi thở nhẹ ra, không trực tiếp cự tuyệt chính là còn có cơ hội.
Lâm Tư Niên đang ngồi trên một ghế sô pha khác thờ ơ nhìn trò khôi hài này, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn. Chờ đến lúc nhân viên công tác tới lấy mẫu máu, hắn ngáp một cái rồi ném một câu cho người đại diện nhà mình: : " Anh giúp tôi xử lý đi". Sau đó liền muốn đi về phòng ngủ
Đáng tiếc vừa định bước đi hắn đã bị tiếng khóc vang lên ngăn cản. Tiếng khóc nghe mềm mại còn kèm theo mùi sữa đặc trưng của trẻ con. Lâm Tư Niên vừa quay đầu nhìn liền thấy một cánh tay nhỏ xíu đang ra sức phản kháng, không cho người khác động vào.
Từ lúc mới vào cửa bé đã ngoan ngoãn nằm trong ngực Phùng Duyệt Di, liền một chút cảm giác tồn tại đều không có mà giờ phút này lại nước mắt lưng tròng, tựa hồ không hiểu mình đã rất ngoan ngoãn nghe lời rồi mà vì cái gì vẫn có người dùng cây kim to để đâm bé.
Thậm chí lúc mà người kì lạ mặc áo blouse trắng này nâng tay nhỏ của bé lên nhìn, bé vẫn là dáng vẻ đơn thuần, tò mò nhìn đồ vật trong tay người kì lạ này
Phì Phì mới vừa khôi phục thần trí nên những ký ức lúc nhỏ đều không nhớ quá rõ. Bé lúc này như một con thú non vươn móng vuốt nhỏ tò mò của mình ra ngoài, với bé mọi thứ bên ngoài đều lạ lẫm đối với bé.
Nhưng mà lần đầu tiên thử liền gặp phải một cảnh tượng thập phân thảm thiết.
" Ô..." Phì Phì giãy giụa rút tay ra sau đó giấu sau lưng
Nhân viên giám định bất cẩn làm bé tránh đi nên có chút sốt ruột, nhưng không dám làm gì quá mạnh, đối với loại gia đình này mỗi đứa nhỏ đều rất trân quý. Vì thế chỉ có thể nói với một nhân viên khác:" Vừa rồi đứa bé tránh đi nên chưa kịp lấy mẫu, còn cần phải lấy lại một lần nữa."
Phì Phì ngây thơ nhưng không phải là nghe không hiểu. Bé nghe thấy vậy liền mở to đôi mắt nhấc chân bỏ chạy. Chạy đến chỗ trống nhỏ giữa sô pha và bức tường.
Nhân viên công tác đã thấy qua nhiều đứa nhỏ vì sợ đau mà không muốn rút máu nên vừa khóc vừa nháo. Vốn dĩ gặp được loại tình huống này cho dù trên mặt không có biểu hiện gì nhưng trong lòng cũng có một chút không kiên nhẫn.
Nhưng không biết vì sao hôm nay lại khác, nhìn đến bộ dáng đứa nhỏ vì sợ đau mà không phối hợp, hắn không cảm thấy phiền mà ngược lại cảm thấy có chút đáng yêu. Khi đứa nhỏ này khóc khiến người khác cảm thấy đau lòng, càn làm cho người ta không muốn lại làm đau bé.
Có lẽ là do đứa nhỏ này lớn lên quá đáng yêu đi, hắn đã làm việc nhiều năm như vậy rồi mà chưa gặp đứa nhỏ nào có thể so với đứa nhỏ trước mắt về độ đáng yêu, tinh xảo.
Mắt thấy một nhân viên khác đang chuẩn bị đi lên dỗ đứa nhỏ, kết quả chưa kịp để nhân viên bước lên, đứa nhỏ đáng yêu đã bị một người phụ nữ thô bạo ôm ra, một lần nữa đem cánh tay bé đưa cho nhân viên công tác với vẻ vội vàng biểu hiện rõ.
" Bé con đừng sợ." Người nhân viên phụ trách lấy máu của Phì Phì một bên nỗ lực nở nụ cười cho là thân thiện nhất, một bên cố gắng nói chuyện để dời đi sự chú ý của đứa bé
Chiêu này đối với những đứa trẻ khác thì không hữu dụng lắm nhưng đối với Phì Phì thì lại dùng khá tốt. Chỉ một lát sau lực chú ý của bé đã bị câu chuyện của nhân viên công tác hấp dẫn.
Một kim đi xuống.
Đối với lần này Phì Phì hoàn toàn bất động vì cánh tay bé vẫn đang bị tay của Phùng Duyệt Di nắm chặt.
Chờ đến khi nhân viên công tác lấy xong mẫu máu, đem máu bỏ vào thùng lưu trữ, đứa nhỏ đã khóc nức lên, đôi mắt đầy nước còn có cánh mũi đỏ ửng, nhìn qua rất thảm thương.
Ngay cả Lâm Tư Niên vốn dĩ đứng một bên với tâm thái không liên quan đến mình, biểu tình cũng có chút biên hóa, mặc kệ ánh mắt kinh sợ của người đại diện, ngay lập tức bế lấy đứa nhỏ đáng thương trong ngực Phùng Duyệt Di sau đó ôm vào trong phòng ngủ.
Lý Húc thì vẫn còn cần kết quả ADN để xác định nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Phì Phì, Lâm Tư Niên trong lòng liền minh bạch, đây là đứa nhỏ của hắn. Bé giống với đứa cháu trai của hắn khi nhỏ đến năm, sáu phần.
Nếu đây là con của hắn thì hắn ôm đi ngủ trưa có vấn đề gì sao?
Lâm Tư Niên trên mặt tỏ ra lạnh nhạt nhưng trên thực tế khi ôm lấy đứa nhỏ thì thủ pháp so với Phùng Duyệt Di chuyên nghiệp hơn nhiều. Một tay đỡ mông, một tay đỡ lưng, không cần Phì Phì tự mình tìm điểm tựa.
Lý Húc bị hành động của nghệ sĩ nhà mình làm cho ngốc tại chỗ, đây là muốn đứa nhỏ? Lâm Tư Niên khi nào lại tràn đầy tình thương của cha như vậy?
Người giám định đã rời đi, ước chừng khoảng hai, ba giờ sau mới có kết quả. Trong phòng khách chỉ còn lại Lý Húc và Phùng Duyệt Di.
" Phùng tiểu thư, cô ngồi đi, chúng ta hiện tại cần chờ một chút."
Bên trong phòng ngủ, Lâm Tư Niên kỳ thật là một người rất biết chăm sóc trẻ con.
Đầu tiên hắn lấy miếng bông đã tiêu độc ấn ở phần khuỷu tay đứa nhỏ vài phút, sau khi xác định không còn máu chảy ra thì mới dùng băng keo cá nhân dán vào chỗ vết thương, sau đó đem bộ quần áo Phì Phì đã mặc hai ba hôm cởi ra rồi đem bé bỏ vào bồn tắm, tắm táp thơm tho.
Sau khi tắm xong, lấy khăn tắm lau khô tóc, lại sờ sờ đến bụng nhỏ đã xẹp lép của đứa bé. Vì thế lại từ tủ giữ ấm lấy ra một bình sữa nhét vào ngực của đứa nhỏ. Nhìn đứa bé cười híp mắt, duỗi thẳng bàn chân bắt đầu uống sữa thơm ngào ngạt
Hàng loạt các thao tác này là hắn học được khi diễn một bộ phim gần đây. Hắn đóng vai ba của một đứa nhỏ, để có thể nhập vai nên trong khoảng thời gian này hắn đã xem không ít sách dạy cách chăm sóc trẻ.
Đứa nhỏ ùng ục ùng ục uống sữa, thực nhanh đã thấy đáy, nhìn qua chính là đói quá mức.
" Ba ba" Phì Phì đem bình sữa trống không đưa cho Lâm Tư Niên, sau đó sờ sờ bụng nhỏ của mình. Ý muốn nói bé chưa no, Phì Phì còn muốn nữa.
Lâm Tư Niên nhận lấy bình sữa trống không, trước tiên không có lấy một bình mới cho đứa nhỏ mà lấy ngón tay chọt chọt trán Phì Phì thấp giọng hỏi. " Con biết ta là ba ba?"
" Ba ba ôm một cái" Đứa nhỏ hướng về phía Lâm Tư Niên dang rộng cánh tay. Nhân loại còn cần xét nghiệm ADN nhưng đối với tiểu thần thú lại có phương pháp đặc thù nhận ra người thân.