Trong nhóm im lặng một lúc, bầu không khí có hơi xấu hổ.
Ứng Lê phải mất vài giây phản ứng mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Cậu theo bản năng nhìn về phía Kỳ Tà.
Kỳ Tà cúi đầu, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào màn hình, lông mày của anh nhăn lại, nguồn sáng yếu ớt từ màn hình phóng ra làm khuôn mặt anh dịu hơn.
Ứng Lê cảm thấy hơi ngạc nhiên khi mà Kỳ Tà lại giải thích giúp mình, bởi vì trải qua một ngày sống chung với nhau, ranh giới an toàn của Kỳ Tà rất lớn, thậm chí có thể gọi là lạnh nhạt, giống như tuyết trắng trên đỉnh núi vậy, cao quý lạnh lẽo, xa xôi không thể với tới, nhưng hiện tại Ứng Lê lại cảm thấy hành động này của anh cũng rất ấm áp và có lòng tốt.
Trong nhóm đã có người đứng ra hoà giải.
Tạ Văn Thời nhấn một cái biểu tượng cảm xúc: "Đạo diễn Lý, anh bảo mẫu của chúng tôi mới có 20 tuổi mà thôi."
Tống Tức Mặc cũng nói: "Đạo diễn Lý vậy mà lại biết bảo mẫu trước đó của bọn tôi là một bà dì à."
Sự xấu hổ này là do Ứng Lê mà ra, cậu cũng không thể giả làm chim cút không nói lời nào, vì thế liền gõ bàn phím nói: "Xin chào đạo diễn, cứ gọi tôi Tiểu Ứng là được rồi..."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play