Từ trạm xe của đại học Nam Kinh, Ứng Lê lên xe buýt, đổi ba chuyến rồi bắt thêm một chiếc taxi mới đến được Bích Thủy Loan.
Bích Thủy Loan là khu biệt thự nổi tiếng ở Nam Thành, những người sống ở đây không giàu thì sang, thậm chí còn có nhiều ngôi sao lớn cũng sống tại đây, sếp của Ứng Lê chính là một ngôi sao.
Ứng Lê hiện đang là sinh viên năm tư, trường yêu cầu cậu phải tìm công việc thực tập trong học kỳ này, điều kiện để đạt chỉ tiêu tỷ lệ có việc làm cũng khá thoáng, không nhất thiết phải làm đúng ngành học, Ứng Lê học chuyên ngành âm nhạc, ban đầu cậu định tìm việc thực tập làm giáo viên nhưng nhiều nơi lại không cung cấp chứng nhận thực tập.
Trang web tuyển dụng gần như bị cậu lục tung hết cả, bỗng nhiên một quảng cáo tuyển dụng đã thu hút sự chú ý của cậu.
[Cần tuyển bảo mẫu: Biết giặt giũ nấu ăn, có thể có mặt ngay khi cần, không theo đuổi thần tượng, không có hồ sơ người hâm mộ, bao ăn ở, lương tháng một trăm ngàn.]
Phản ứng đầu tiên của Ứng Lê là nghĩ đây chắc chắn là một trò lừa đảo, làm mấy việc giặt giũ nấu cơm mà lương tận một trăm ngàn một tháng sao?
Tính lừa gạt trẻ con đấy à?
Ứng Lê nghĩ vậy, những người khác cũng đều nghĩ vậy, vì thế tin quảng cáo này nằm trên trang web mấy ngày liền mà không ai đoái hoài, đến mức bên tuyển dụng còn tăng lương lên một trăm hai mươi ngàn, cứ như thể không dụ được người mắc câu thì quyết không bỏ qua vậy.
Là một sinh viên đầy chính nghĩa, Ứng Lê đã bấm vào hộp thư trò chuyện riêng, quyết định dẹp loạn ngành tuyển dụng, kết quả là khi nói chuyện kỹ càng, cậu mới phát hiện ra đối phương hoàn toàn nghiêm túc, quan trọng nhất là công ty còn cung cấp chứng nhận thực tập. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Tiền nong không phải vấn đề, chủ yếu là vì có chứng nhận thực tập.
Vì vậy hai bên đã hẹn thời gian phỏng vấn, sếp rất hài lòng với cậu, lập tức quyết định thuê cậu và còn đưa trước một nửa tiền lương làm tiền đặt cọc, tức là sáu chục ngàn tệ.
Hôm nay là ngày đầu tiên Ứng Lê đi làm.
Vì có nhiều ngôi sao sống ở Bích Thủy Loan nên trước cổng có không ít fan túc trực, nhưng hệ thống an ninh ở khu biệt thự cao cấp này cực kỳ nghiêm ngặt, người không có thư mời thì không được vào.
Ứng Lê gọi điện cho sếp, bên kia nói sẽ ra đón cậu trong mười phút nữa.
Cậu đè mũ xuống thật thấp, cúi đầu, vành mũ rộng che mất phần lớn khuôn mặt cậu, chỉ để lộ sống mũi cao và gương mặt thanh tú nghiêng nghiêng, sự trẻ trung xen lẫn khí chất mạnh mẽ của thiếu niên được thể hiện vừa vặn, đôi môi mỏng đỏ nhạt, khẽ mím lại trông vô cùng đẹp đẽ, phía bên trái cổ gần xương quai xanh có một vết bớt nhàn nhạt màu đỏ hồng, hình dáng giống như một bông hoa đào khiến cậu trông vừa trong sáng lại vừa quyến rũ.
Hôm nay là thứ sáu, vì được nghỉ lễ nên số fan có mặt còn đông hơn ngày thường, họ cầm trong tay những tấm băng rôn và bảng đèn cổ vũ, Ứng Lê nheo mắt nhìn kỹ thì thấy trên đó viết — Number.
Ứng Lê không theo đuổi thần tượng nhưng ít nhiều cũng biết về giới giải trí, Number là nhóm nhạc nam mới ra mắt trong năm nay, cả năm thành viên đều đẹp trai và tài năng, dù chỉ mới ra mắt ba tháng nhưng họ đã nổi đình đám, hứa hẹn sẽ tiếp tục gây bão trong tương lai.
Những người này rõ ràng là fan cuồng nhiệt của Number, trong đó còn có vài học sinh mặc đồng phục, có lẽ vừa tan học là chạy ngay tới đây để theo đuổi thần tượng của mình.
Ứng Lê tìm một góc vắng người, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân.
Nhưng ngay khi cậu bước xuống xe taxi đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Chiếc áo thun trắng cùng quần jean làm nổi bật đôi vai rộng và vòng eo thon gọn của cậu, thân hình vừa cao vừa gầy, cảm giác thiếu niên như ập vào mặt, đích thị là một cỗ máy sát gái.
Các fan bắt đầu xì xào bàn tán.
"Người đó là ai nhỉ? Là ngôi sao à?"
"Cậu từng thấy ngôi sao nào đi taxi chưa? Có gần gũi với khán giả cũng không cần thiết đến mức này đâu."
"Hay là fan của ai đó? Không giống lắm nhỉ, nhìn anh ấy đẹp thế này, còn cần gì hâm mộ ai nữa?"
"Nhìn khí chất thì không giống người bình thường, chắc là người sống ở đây…"
"Nhưng sao anh ấy không trực tiếp đi vào?"
Một cô gái khoảng mười lăm, mười sáu tuổi kéo bạn đi về phía Ứng Lê.
Cô ngắm nhìn cậu từ trên xuống dưới rồi khẽ hỏi: "Anh trai nhỏ ơi, anh cũng là ngôi sao à?"
Ứng Lê ngước lên, đôi chân mày cao, đôi mắt cậu có màu hổ phách nhàn nhạt, ánh mắt lạnh lùng mà lấp lánh, đuôi mắt giống như cất giấu vô vàn móc câu nhỏ, khi nhìn thẳng vào mắt cậu sẽ bất giác bị cuốn hút.
Cô gái nhỏ gần như ngay lập tức bác bỏ khả năng này, bởi vì với ngoại hình này, dù cậu hát nhảy đều phế, diễn xuất nát bét cũng sẽ không bị lu mờ…
Đúng như dự đoán, trước ánh mắt nhiệt thành của cô, Ứng Lê lắc đầu và nói: "Không, anh chỉ đến đây làm việc thôi."
Giọng nói trong trẻo, phát âm rõ ràng, từng chữ thong dong.
Lỗ tai của cô gái nhỏ lập tức tan chảy, tim đập liên hồi, mặt đỏ đến không chịu nổi, nói chuyện cũng lắp bắp: "Làm, làm việc ạ? Ở đây thì có thể làm việc gì?"
Nói xong cô mới chợt nhận ra mình hơi đường đột thất lễ nên vội giải thích: "Em chỉ hỏi vu vơ thôi, không có ý gì đâu, anh không muốn nói cũng không sao, anh trai nhỏ bỏ qua nhé."
"Không sao." Ứng Lê mỉm cười nhẹ nhàng, nụ cười dịu dàng: "Anh đến để làm bảo mẫu."
"Làm bảo mẫu?" Người bạn đi cùng ngạc nhiên: "Bảo mẫu gì chứ, đúng là lãng phí của trời, anh nên đi làm ngôi sao mới phải! Chỉ cần khuôn mặt này của anh thôi là có thể ra mắt ngay lập tức rồi đó! Anh không bước lên màn ảnh thì đúng là tổn thất lớn của giới giải trí!"
Cô gái nhỏ cũng nói: "Đúng vậy, anh trai nhỏ ra mắt đi, tụi em sẽ ủng hộ anh!"
Các cô nói với vẻ đầy hào hứng, hận không thể ngay lập tức muốn giúp cậu ra mắt vậy.
Ra mắt làm ngôi sao à?
Trước đây cũng có nhiều người từng bảo cậu đi làm ngôi sao, thậm chí sếp của Ứng Lê cũng từng nói gương mặt cậu rất hợp với màn ảnh, nhưng bản thân Ứng Lê chưa bao giờ nghĩ tới con đường này, cậu chỉ đơn giản xem như hai cô gái đang khen mình nên cười cảm ơn một cách lịch sự, rồi nhìn thấy trong tay các cô đang cầm băng rôn của Number thì hỏi: "Mấy em là fan của Number à?"
"Đúng rồi đúng rồi, tụi em đều là fan của họ! Các thành viên của Number đều có nhan sắc thần thánh, đặc biệt là nhóm trưởng Kỳ Tà, vừa thần tiên vừa quỷ dị, sân khấu ra mắt đẹp trai hết nấc, giọng cá heo của Tống Tức Mặc có thể hạ gục toàn trường trong nháy mắt, còn Tạ Văn Thời là dễ thương nhất vũ trụ… Chưa kể đến cơ bụng của Thẩm Nghiêu, vòng eo của Biên Kiều nữa, trời ơi! Năm anh mỗi người đều có nét cuốn hút riêng, đầu tư vào họ là không lỗ đâu!"
Cô gái nhỏ bắt đầu miêu tả thần tượng một cách nhiệt tình, từ lúc họ tham gia chương trình tuyển chọn cho đến khi ra mắt, mọi thông tin về từng thành viên như tuổi, cung hoàng đạo, chiều cao cân nặng, cô đều thuộc làu làu, đúng chuẩn là một fan trung thành.
Ứng Lê được phổ cập đầy đủ về nhóm nhạc này, cậu cũng vui vẻ lắng nghe, ở nhà cậu cũng có một cô em gái theo đuổi thần tượng, mỗi lần nói về thần tượng yêu thích là ánh mắt cũng giống y như hai cô gái nhỏ này.
Người bạn chợt nhớ ra gì đó, nói: "Nghe đồn Number cũng sống ở đây, nếu anh làm bảo mẫu ở đây thì chắc chắn sẽ có cơ hội gặp họ nhỉ! Đến lúc đó anh có thể giúp tụi em chụp vài tấm hình được không?"
Ứng Lê suy nghĩ rồi gật đầu: "Nếu họ đồng ý thì anh có thể giúp mấy em chụp hình."
Tuy rằng cậu thấy tỷ lệ gặp họ là vô cùng nhỏ.
Sau đó cả ba thuận tiện trao đổi thông tin liên lạc.
Khoảng năm phút sau, sếp đến đón cậu lái một chiếc Mercedes Benz S-Class.
Ứng Lê chào tạm biệt hai cô gái, sau khi lên xe, đối phương vui vẻ chào hỏi cậu: "Xin lỗi nhé, có chút việc bận nên đã để cậu phải chờ lâu rồi."
Sếp họ Trương, tên là Trương Thiếu Lăng, tầm khoảng ba mươi tuổi, mặc đồ thoải mái, gương mặt cười rạng rỡ trông rất dễ gần, nhưng người mà Ứng Lê sẽ chăm sóc không phải là anh ấy mà là một người khác.
Ứng Lê lịch sự đáp lại: "Không sao đâu, em cũng mới đến thôi."
Xe tiến vào Bích Thủy Loan, Trương Thiếu Lăng vừa lái xe vừa giới thiệu: "Tôi sẽ dẫn cậu đi làm quen sơ qua với khu vực này."
Mỗi một căn Bích Thủy Loan đều là biệt thự, mỗi căn biệt thự đều có sáu nhân viên an ninh, đảm bảo sự riêng tư và an toàn tuyệt đối, nghe nói tất cả cư dân ở đây đều phải trải qua quá trình kiểm tra lý lịch trước khi mua nhà, đảm bảo họ có thân phận địa vị tương xứng, nên người sống ở đây hoặc là cực kỳ giàu, hoặc là cực kỳ nổi tiếng.
Dĩ nhiên, với mức lương một trăm hai mươi ngàn mỗi tháng, Trương Thiếu Lăng chắc chắn cũng là một người có tiền.
Sáu phút sau, xe giảm tốc, cuối cùng dừng lại trước một căn biệt thự ba tầng, hai nhân viên an ninh với dáng người cao ngất đứng thẳng tắp kính cẩn chào họ.
Cánh cổng hoành tráng từ từ mở ra, xe chạy vào gara ngầm.
Căn biệt thự này rộng đến mức đáng kinh ngạc, chỉ riêng bãi cỏ ngoài sân đã đủ để chơi bóng đá rồi.
Tầng một là phòng khách và phòng ăn, tầng hai là phòng ngủ, phòng gym nằm trên tầng ba, còn dưới tầng hầm một nửa là gara, nửa còn lại được cải biến thành phòng chiếu phim và phòng chơi game.
Dọn dẹp tất nhiên sẽ rất vất vả, lương tháng một trăm hai mươi ngàn không phải là không có lý do…
Ứng Lê dò hỏi lý do vì sao không thuê thêm hai người giúp việc nữa, Trương Thiếu Lăng nói rằng tình hình khá đặc biệt, sợ rằng nhiều người thì phức tạp.
Làm ngôi sao mà, ít nhiều cũng có vài bí mật không muốn người khác phát hiện, Ứng Lê tỏ vẻ thấu hiểu, còn cam đoan rằng mình tuyệt đổi sẽ không nhìn nhiều hay lắm lời.
Phòng bảo mẫu cũng nằm ở tầng một, rộng khoảng bốn mươi mét vuông, đầy đủ đồ đạc và thiết bị, trang trí cũng rất sang trọng, bảo là một căn hộ cao cấp cũng chẳng ngoa, đãi ngộ của việc làm bảo mẫu cho ngôi sao thật tốt… Ứng Lê rất hài lòng với chỗ ở mà mình sẽ sinh hoạt trong ba tháng tới.
"Sau này cậu sẽ ở phòng này." Trương Thiếu Lăng nhìn thấy hai tay cậu trống trơn thì hỏi: "Cậu không mang hành lý à?"
Ứng Lê đáp: "Chưa sắp xếp xong, tối nay em sẽ đem đến."
"Được, lúc đó sắp xếp xong thì gọi tài xế đến trường đón cậu." Trương Thiếu Lăng gật đầu rồi nói: "Năm phòng trên lầu, mỗi phòng đều phải dọn dẹp sạch sẽ, đồ đạc trong phòng không được di chuyển, có dời cũng phải đặt lại chỗ cũ. Tốt nhất là hôm nay có thể dọn xong các phòng trên lầu, cậu làm được chứ?"
Ứng Lê đáp: "Không thành vấn đề."
"Làm cho tốt đấy, hy vọng tôi không nhìn nhầm người." Trương Thiếu Lăng vỗ vai cậu.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh ấy đã thấy cậu thiếu niên này có ánh mắt trong trẻo chất phác, chắc chắn là đứa bé ngoan chịu chăm chịu khó, quan trọng hơn là dáng dấp đẹp mắt, kể cả trong giới giải trí tụ tập người đẹp thì vẻ ngoài của cậu cũng thuộc hàng xuất sắc, còn có khí chất hơn người của cậu giống như một bông trà trắng không vướng bụi trần, tràn đầy sức sống, không phô trương kiều diễm, càng thêm phù hợp với gương mặt đó, quả là vô cùng hiếm có, nếu được đào tạo, chắc chắn cậu sẽ nổi tiếng.
Nhưng cậu lại không có ý định làm ngôi sao, điều này khiến Trương Thiếu Lăng tiếc nuối vô cùng.
Sau khi căn dặn thêm vài điều, Trương Thiếu Lăng rời đi.
Ứng Lê xắn tay áo bắt đầu dọn dẹp biệt thự, hồ bơi và khu vườn có chuyên gia chăm sóc, cậu chủ yếu phụ trách việc dọn dẹp bên trong biệt thự, năm căn phòng trên tầng đều có dấu vết sinh hoạt, cho thấy công việc lần này của cậu chắc chắn không hề nhẹ nhàng.
Dọn dẹp xong biệt thự đã gần chập tối, Ứng Lê mệt mỏi tê liệt, cậu nằm dài trên ghế sô pha trong phòng bảo mẫu rồi mở Cilicili.
Ứng Lê là một chủ up trong khu âm nhạc của Cilicili, ID tên là "Lê Mễ" sở hữu hơn một triệu fan, tuy không quá nổi tiếng nhưng fan khá trung thành, gần đây bận rộn tìm việc nên cậu đã vài ngày không lên Cilicili xem một chút, thấy trong mục tin nhắn riêng có rất nhiều fan hỏi vì sao gần đây cậu không cập nhật nữa.
Sau khi trả lời tin nhắn cá nhân của fan, cậu dùng tài khoản phụ để lướt mạng.
Cậu tình cờ nhìn thấy một bài đăng ẩn danh, phần bình luận có rất nhiều người đang chia sẻ về những áp lực và điều phiền muộn mà họ gặp phải gần đây.
Ứng Lê xoa xoa cổ tay đau nhức của mình rồi gửi một bình luận: [Vừa dọn xong biệt thự 800 mét vuông, mệt rã người.]
Gần như ngay lập tức, dưới bình luận của cậu đã có người đáp lại:
[Nhìn thì có vẻ là đang than thở, nhưng thật ra lại là khoe của.]
[Biệt thự 800 mét vuông, tôi nằm mơ còn không dám nghĩ tới.]
[Biệt thự kiểu gì mà phải để cậu chủ tự tay dọn dẹp?]
Điện thoại rung liên tục, Ứng Lê hơi luống cuống, cứ nghĩ là mình quên chuyển tài khoản, còn phải nhìn lại một lần, hóa ra đúng là tài khoản phụ chỉ có bảy người theo dõi của mình.
Bình luận của cậu rất nhanh đã lên vị trí bình luận nổi bật, số lượng phản hồi cũng ngày càng nhiều, phần lớn mọi người đều nói cậu giả bộ khoe giàu, nhận thấy càng ngày càng có nhiều người hiểu lầm, Ứng Lê đang định giải thích thì một bình luận khác đã thu hút sự chú ý của cậu.
[Đã ở biệt thự rồi, giàu vậy sao không thuê bảo mẫu? Đang ra vẻ gì thế?]
Giọng điệu gay gắt, lời nói sắc bén, góc nhìn xảo quyệt, ngay lập tức thu hút sự chú ý của các cư dân mạng, thậm chí còn có người gắn thẻ Ứng Lê để cậu trả lời, đích thị là dáng vẻ muốn hóng một màn kịch hay.
Ứng Lê nhìn bình luận đó thì im lặng hai giây, bắt đầu gõ chữ: [Có thuê mà, tôi chính là bảo mẫu mà họ thuê…]