Nội dung trong thư lời ít ý nhiều, liếc qua là thấy hết ngay, hiển nhiên chẳng phải thư tố giác. Đoạn Linh lại tỏ vẻ bình thản: "Thư này nhận được từ lúc nào?"
Đề Kỵ cho rằng lá thư này liên quan đến vụ án, vội vàng đáp:
"Hạ quan vừa nhận được thư thì lập tức giao tới cho đại nhân. Tên ăn mày đưa thư vẫn bị giữ ở ngoài cửa, có thể dẫn vào thẩm vấn bất cứ lúc nào."
Cẩm Y Vệ làm việc luôn để lại đường lui, tất nhiên sẽ không dễ dàng thả tên ăn mày đó đi.
Ánh sáng thưa thớt rọi qua mái hiên chiếu lên bộ phi ngư của Đoạn Linh, làm hoa văn trên đó trông rất sống động, gần nhìn lại toát ra chút kỳ dị linh động.
Hắn gấp thư lại, hương thơm từ giấy theo đó vương vào da thịt:
"Không cần. Nghĩ tên đó cũng chẳng dám lừa gạt Cẩm Y Vệ, hẳn là thực sự không biết người gửi là ai, có thể thả hắn đi."
Đề Kỵ: "Tuân lệnh."
Đoạn Linh giơ tay đưa bức thư đến trước mặt hắn ta, giọng ôn hòa hỏi: "Ngươi có ngửi thấy gì không?"
Dù không hiểu giấy có gì đáng ngửi, Đề Kỵ vẫn làm theo, không dám qua loa trước Đoạn Linh. Hắn ta cẩn thận hít một hơi, quả nhiên ngửi được một mùi thơm thanh nhã: "Thư có mùi hương."
Đoạn Linh rũ đuôi mắt hẹp dài xuống, chậm rãi nói:
"Đúng. Thư có hương, hơn nữa còn là loại thượng hạng, người thường khó mà dùng nổi. Ngươi đến tiệm hương phấn tra xem đây là loại nào."
……
Lâm Thính hắt hơi một cái. Tối qua ngủ lại trong từ đường hẳn là nhiễm lạnh rồi?
Lâm Tam gia trước khi đến nha môn điểm danh đã ghé qua nhìn nàng một cái, nói trắng ra là muốn xem nàng đã chịu khuất phục hay chưa. Thấy nàng vẫn quỳ trước bài vị, ông giận đến không có chỗ phát tiết, vừa định mở miệng mắng thì trông thấy nàng ngã xuống.
Đào Chu lập tức chen lên trước Lâm Tam gia nhào đến bên Lâm Thính, hét toáng lên: "Mau đến đây! Mau đến đây! Thất tiểu thư ngất rồi!"
Khổ thân Lâm Tam gia bị một nha hoàn đụng lảo đảo, muốn khiển trách cũng không tìm được lời mở miệng.
Lâm Thính là con gái của Lâm Tam gia, dù lòng ông có cứng rắn đến mấy, có bất mãn vì nàng ra ngoài buôn bán làm mất thể diện gia tộc thì cũng không thể trơ mắt nhìn nàng ngất xỉu mà bỏ mặc được.
Lợi dụng lúc Lâm Tam gia không để ý, Lâm Thính khẽ hé mắt ra nháy nháy với Đào Chu. Đào Chu lập tức hiểu ý phối hợp với nàng, còn cố vắt ra mấy giọt nước mắt khóc lóc kể khổ rằng thất tiểu thư thật mạng khổ quá mà.
Đám người hầu lũ lượt chạy vào đỡ Lâm Thính dậy, đưa nàng về viện của mình.
Mẹ nàng Lý thị lững thững tới chậm, cũng tham gia vào màn ầm ĩ khóc lóc, lời lẽ ngầm trách Lâm Tam gia cưng chiều thiếp thất mà ruồng rẫy chính thê, đối xử tệ bạc với con gái đích nữ của mình.
Lâm Tam gia không chịu nổi, bị Lý thị cào vài cái, mặt mày sa sầm nói:
"Bà mau bình tĩnh lại cho ta, còn ra thể thống gì nữa."
Lý thị rốt cuộc cũng nguôi giận được phần nào.
Chuyện này kinh động đến cả Lâm lão phu nhân, bà ấy phái người qua hỏi nhưng bị Lâm Tam gia đè xuống. Kế hoạch của Lâm Thính thành công, lúc giả ngất suýt không kiềm được khóe miệng đang nhếch lên. Đợi mọi người rời đi nàng mới dám thoải mái cười trộm.
Không thể không nói thời điểm nàng giả ngất quả thực rất chuẩn. Hôm qua nàng chưa quỳ bao lâu, Lâm Tam gia đang cơn giận đỉnh điểm, giả ngất không phải thời cơ tốt. Giờ đây nàng "quỳ" cả một đêm, cơn giận của ông cũng nguôi ngoai đôi phần.
Nhưng Lâm Thính vui chưa được bao lâu.
Hệ thống báo nhắc nhở "Nhiệm vụ thất bại," điều này cũng đồng thời chứng minh tối qua nàng không nghe nhầm, hệ thống thực sự tồn tại.
Phải trực tiếp thổ lộ với hắn ?
Thổ lộ trực tiếp với Đoạn Linh... vậy sau này làm sao yên ổn thoát thân?
Thế nhưng so với việc bị hệ thống xóa sổ, chuyện rút lui an toàn vẫn nhẹ nhàng hơn. Chuyện trước còn có thể nghĩ cách xử lý chứ chuyện sau thì chẳng còn tìm xoay chuyển. Lâm Thính cân nhắc lợi hại.
Tiếng cười trong phòng đột ngột ngừng, trên đầu nàng như mây đen kéo đến dày đặc, khuôn mặt đầy vẻ oán khí bò dậy từ trên giường. Đào Chu nhìn nàng ngẩn ra, vừa rồi chẳng phải còn rất vui vẻ sao? Sao bỗng nhiên lại ủ rũ thế này?
Lâm Thính mỗi khi không vui thường thích đóng cửa lại lôi đống vàng bạc mình khó nhọc tích góp ra mà vuốt ve sờ mó.
Đào Chu đã tập mãi thành quen, còn chu đáo cầm mấy thỏi vàng giơ lên cho nàng sờ một lần:
"Thất tiểu thư còn chuyện gì khác phiền lòng nữa sao?" Vừa rồi náo loạn một phen, Lâm Tam gia trong thời gian ngắn tới sẽ không tìm nàng gây phiền toái.
Nàng ấy vẫn chưa nghĩ xong, nàng đã rút tay khỏi đống vàng, không trực tiếp đáp câu hỏi của Đào Chu, chỉ nói:
"Ta muốn lén chạy ra khỏi phủ."
Đào Chu ngẩn người, nhất thời chưa theo kịp suy nghĩ của nàng:
"Tiểu thư muốn ra phủ?"
"Đúng." Nàng cúi người xỏ giày.
Đào Chu không tán thành: "Hiện tại người đang giả bệnh, nếu bị Tam gia phát hiện ra ngoài thì lại bị trách phạt một phen, chẳng phải tự chuốc khổ vào thân sao? Nếu không phải việc gấp, có thể qua vài ngày nữa hẵng làm."
Lâm Thính mở tủ quần áo lấy ra một bộ đồ, soi gương chỉnh trang sơ qua để cải trang mình, dáng vẻ sắp làm việc không chính đáng:
"Không để ông ấy phát hiện là được, sẽ không sao đâu."