Tự biết không thể cãi lại Lâm Thính, Đào Chu đành thở dài bất lực, chỉ có thể che giấu cho nàng.

Đào Chu không yên tâm nói:

“Thất tiểu thư, xin tiểu thư nhất định phải trở về trước khi trời tối. Nghe nói gần đây có loạn đảng xâm nhập vào thành, lệnh giới nghiêm càng thêm nghiêm ngặt. Một khi bị bắt thì hậu quả rất khó lường.”

Công việc buôn bán này của nàng bắt đầu từ một năm trước. Từ đó Lâm Thính thường xuyên ra khỏi phủ, nói là đích thân xử lý việc trên thương trường và để Đào Chu ở lại trong phủ, không cần lo nghĩ quá nhiều.

“Ngươi còn không yên tâm ta? Ta đâu phải lần đầu trốn ra khỏi phủ. Ta tự biết chừng mực mà.”

Thấy Đào Chu vẻ mặt ủ rũ, Lâm Thính bèn bẹo má nàng ấy, tạm gác lại những phiền muộn vì nhiệm vụ, cười hì hì trêu chọc:

“Đừng lo lắng, ta chắc chắn sẽ bình an trở về, còn mang về bánh dầu cho ngươi nữa.”

Đào Chu bĩu môi: “Nô tỳ không cần bánh dầu gì cả, chỉ mong tiểu thư sớm trở về mà thôi.”

“Biết rồi.” Lâm Thính đẩy cửa bước ra ngoài. Nàng rất quen thuộc từng ngóc ngách của Lâm gia đại viện, muốn tránh mặt đám hạ nhân mà rời khỏi phủ thật dễ như trở bàn tay.

 

 


 

Giữa trưa nắng gắt như thiêu đốt, nhưng hoàng thành vẫn tấp nập người qua lại, không hề giảm bớt sự nhộn nhịp. Lâm Thính mặc một bộ váy bằng vải thô giản dị, tóc chỉ tết thành một bím dài len lỏi giữa dòng người đông đúc.

Tiệm vải Lân Ký nằm giữa trung tâm đường phố, người người chen chúc, buôn bán phát đạt khiến bọn tiểu nhị bận đến quay cuồng. Lâm Thính đi ngang qua liếc mắt nhìn vào trong, tâm trạng vì nhiệm vụ mà nặng nề cũng vơi đi đôi chút.

Tiệm vải Lân Ký là của nàng, cũng chính là công việc làm ăn mà Tam gia phát hiện ra.

Nhưng đây không phải là nguồn thu nhập chính của nàng. Việc kinh doanh chủ chốt nằm ở một cửa tiệm khiêm tốn nơi góc phố, nơi đó chuyên bán sách.

Lâm Thính không đi vào từ cửa chính của tiệm mà vòng ra cửa sau. Vừa vào, nàng đã thấy một thiếu niên buộc tóc cao ngồi trên xà nhà, từ trên cao nhìn xuống nàng như nhìn một kẻ trộm.

Nàng không chịu yếu thế, cũng trừng mắt đáp trả.

Thiếu niên có mái tóc đen nhánh buông xuống ngang eo thon gầy, đai lưng đính tua treo một chiếc huân màu xám trầm, trên mặt đeo chiếc mặt nạ dữ tợn, để lộ đôi mắt lạnh lùng và đôi môi mỏng nhàn nhạt:  “Ngươi đến rồi.”

Lâm Thính lật xem sổ sách đặt trên bàn: “Không phải ngươi nói gần đây buôn bán bận rộn không xoay xở kịp sao? Sao còn có thời gian trèo lên xà nhà?”

Hắn ta không để ý lời trêu chọc của nàng: “Ngày mai ta phải đi Tô Châu một chuyến.”

Nàng bỏ sổ sách xuống:  “Ngày mai?”

Thiếu niên gật đầu.

Lâm Thính đập bàn đứng dậy: “Sao ngươi không nói sớm? Những việc đã nhận phải làm thế nào? Không lẽ trả lại hết? Chúng ta khó khăn lắm mới gây dựng được danh tiếng, làm vậy chẳng phải kiếm củi ba năm thiêu đốt một giờ sao?”

Một năm trước, hắn ta được nàng cứu, sau đó cùng nàng mở tiệm sách này. Hắn ta giỏi võ, nàng giỏi giao thiệp, chỉ nhận những việc của giang hồ như dò la tin tức, tìm kiếm đồ vật hay người nào đó. Công việc vừa nguy hiểm vừa lợi nhuận cao.

Bề ngoài là tiệm sách buôn bán đàng hoàng, thực chất là nơi mời chào các mối làm ăn trong bóng tối. Xưa nay Lâm Thính phụ trách bày mưu tính kế, hắn ta chịu trách nhiệm hành động, tiền bạc chia đôi.

Thiếu niên trầm ngâm một lúc, ánh mắt lướt qua nàng: “Chẳng phải còn có ngươi? Việc tiếp theo là tìm người. Ta tin ngươi có thể làm được.”

Lâm Thính lập tức phản đối: “Không được! Ta không cho phép ngươi đi Tô Châu. Nếu muốn đi, phải làm xong công việc đã, bằng không thì đừng…”

Chưa dứt lời, một mũi ám khí đã cắm thẳng vào chiếc ghế cạnh nàng, nó vừa sượt qua mái tóc nàng.

Còn dư lại chữ vừa đến miệng đã bị nàng nuốt ngược trở lại.

Nàng đổi giọng: “Ngươi cứ đi đi.”

Chọn đối tác làm ăn cần cẩn thận. Nếu không cẩn thận, hắn ta sẽ trở thành mối uy hiếp của ngươi.

Trong nháy mắt, thiếu niên đã nhảy lên khung cửa sổ nhìn ra con hẻm nhỏ. Nửa khuôn mặt dưới chiếc mặt nạ lộ rõ đường nét sắc sảo: “Nửa tháng sau ta chắc chắn trở về. Mấy việc làm ăn tiếp theo ta không lấy một xu.”

Lâm Thính phất tay cho hắn ta nhanh cút đi, tránh cho mình thấy chướng mắt:

“Những việc sau để một mình ta làm, không cần ngươi nói, ta cũng chẳng chia cho ngươi đồng nào đâu.”

Hắn ta vừa đi không bao lâu, Lâm Thính cũng rời khỏi đó. Nhớ lời Đào Chu dặn, nàng phải sớm quay về Lâm gia.

Nào ngờ lại oan gia ngõ hẹp, chỉ trong lúc mua bánh dầu nàng đã gặp Đoạn Linh. Hắn không mặc y phục phi ngư, đang đứng trước một tiệm hương phấn trong bộ y phục xanh giản dị, trông càng giống một thư sinh vào kinh dự thi hơn.

Sớm muộn gì cũng phải nói, lựa ngày không bằng gặp ngày. Lâm Thính bỗng nảy ra một ý, nàng rẽ qua mua chiếc mũ trùm kín mặt che kín đầu tóc, sau đó lao tới trước mặt Đoạn Linh, nói thật nhanh:

“Ta thích ngươi.”

Nói xong, nàng co giò bỏ chạy.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play