Có lẽ ánh mắt của Lâm Thính quá mức rõ ràng, Đoạn Linh vốn giỏi quan sát đã cảm nhận được, hắn bèn quay đầu lại. Hai ánh nhìn lạnh lùng không lẫn chút cảm tình nào giao nhau trong không trung, chẳng ai chịu rời đi trước.
Ánh mắt của Đoạn Linh giống như dung mạo của hắn, ôn hòa không mang ý công kích. Hắn là người hỷ nộ không lộ ra, tựa hồ như một pho tượng ngọc được điêu khắc tinh xảo.
Thanh Tú Xuân đao mà hắn ném ra không biết từ lúc nào đã trở về trong tay, trên mũi đao vẫn còn lưu lại vết máu.
Ánh mắt Lâm Thính khẽ lóe lên.
Đoạn Hinh Ninh cúi đầu, không nhận ra giữa hai người đang nổi lên một cơn sóng ngầm. Nàng ấy tự ý thức được chính cỗ xe rước nàng ấy ra ngoài quá phô trương nên mới khiến họa lớn kéo đến, bèn chủ động nhận lỗi:
“Muội không nên phô trương rời phủ để bọn người xấu có cơ hội lợi dụng.”
Đoạn Linh không nhìn Lâm Thính nữa, mỉm cười nhẹ: “Lỗi là ở bọn chúng, muội không cần tự trách.”
Nụ cười ấy khiến Đoạn Hinh Ninh thoáng ngây ngẩn. Đại ca nàng ấy thật sự rất đẹp mắt. Đoạn Hinh Ninh không hiểu vì sao huynh trưởng mình lại gia nhập Cẩm Y Vệ, chẳng phải tiêu chuẩn tuyển chọn của Cẩm Y Vệ là những kẻ thân thể cường tráng hay sao?
Tuy thân thể hắn không yếu nhược, nhưng ở trong phủ luôn thân thiện hòa nhã, chưa từng dựa vào thân phận để ép người, bất kể thế nào cũng không giống người sẽ trở thành một Cẩm Y Vệ.
Nàng ấy suy nghĩ vậy, sau đó suy nghĩ liền bay xa.
Đoạn Linh lau sạch vết máu trên mũi đao, thu đao vào vỏ, ngắt dòng suy nghĩ mông lung của nàng ấy: “Hồi phủ đi.”
“Huynh không cùng muội trở về phủ sao?”
Đoạn Linh bước ra ngoài: “Còn có chút công vụ cần xử lý, đêm nay có lẽ không về phủ. Muội thay ta chuyển lời đến phụ thân và mẫu thân.”
Đoạn Hinh Ninh đáp: “Được. Muội cùng Thất cô nương nhà họ Lâm về chung, cũng có người đồng hành.”
Chân hắn thoáng khựng lại, ngón tay vô thức vuốt ve chuôi Tú Xuân đao bên hông, không quay đầu, giọng điệu bình thản: “Muội vì sao tin tưởng nàng như vậy?”
“Nàng đối đãi với muội chân thành, muội cớ gì không tin tưởng nàng? Đại ca, chẳng lẽ huynh có hiểu lầm gì về nàng sao? Trước đây huynh đã bảo muội nên ít qua lại với nàng, nhưng muội… thích kết giao với nàng.”
Đoạn Hinh Ninh lên tiếng bênh vực Lâm Thính.
Đoạn Linh thoáng cười, không nói thêm: “Có lẽ là ta suy nghĩ nhiều.”
Hắn vừa rời đi, Đoạn Hinh Ninh đã đến tìm Lâm Thính. Hạ Tử Mặc vẫn còn ở đó, vì không có chức quan nên rất nhàn rỗi, y chủ động xin được đưa họ về.
Đoạn Hinh Ninh bề ngoài thì không phản ứng nhưng trong lòng lại đang nở đầy hoa.
Hạ Tử Mặc đưa Lâm Thính về nhà họ Lâm trước, sau lại tiễn Đoạn Hinh Ninh về phủ. Lâm Thính thầm nghĩ: Quả là một đôi lang hữu tình thiếp hữu ý, nên rút lui thôi.
Vừa về đến nhà chưa kịp ngồi ấm chỗ, Lâm Thính đã bị bắt đi tiếp tục quỳ trong từ đường.
Đêm xuống rồi mà vẫn không được yên thân.
Lâm Tam gia quở trách nàng nửa canh giờ trong từ đường, thấy nàng vẫn không có chút ý hối cải, ông hận sắt không thành thép, tức giận phất tay áo bỏ đi. Trước khi rời đi, ông không quên dặn dò gia nhân:
“Ai dám đem đệm quỳ cho nữ tử bất hiếu này, ta lập tức đuổi khỏi phủ.”
Lâm Thính biết mẫu thân nàng hẳn đã bị ông nghĩ cách giữ chân, tối nay sẽ không đến từ đường giải cứu nàng. Trong tình cảnh này, nàng tuyệt đối không được cãi lại, nếu không mọi chuyện càng khó giải quyết.
Đào Chu bất lực, chỉ biết khuyên nàng mềm mỏng: “Thất tiểu thư, coi như nô tỳ cầu xin người, người cứ cúi đầu nhận sai trước với Tam gia tránh khỏi khổ da thịt mình.”
Lâm Thính không đáp.
“Chuyện làm ăn kia quả thật không thể không làm sao? Người là Thất tiểu thư Lâm gia, cả đời chẳng phải lo cơm áo gạo tiền, chỉ chờ gả vào nhà môn đăng hộ đối an phận làm chính thê, tội gì phải lội vào vũng nước đục này?”
Đào Chu không hiểu tại sao Lâm Thính lại cố chấp với chuyện làm ăn đến vậy. Nàng dường như đã thay đổi, thay đổi từ hai năm trước. Có lúc Đào Chu thậm chí nghi ngờ nàng bị trúng tà, bằng không tính tình sao lại biến chuyển lớn đến thế.
Lâm Thính đứng dậy, nàng không quỳ nữa: “Ngươi ra ngoài từ đường trông coi đi.”
Không ai nhìn thì nàng quỳ làm gì?
Làm ăn cần linh hoạt, chịu phạt cũng vậy. Nàng sẽ không ngu ngốc quỳ đến sáng.
Đào Chu ngạc nhiên nhìn Lâm Thính gom hết các đệm quỳ lại, mơ hồ đoán được ý định của nàng, chẳng lẽ là muốn giả bộ chịu phạt?
Ngay trước mặt liệt tổ liệt tông nhà họ Lâm, Lâm Thính ung dung nằm xuống, đầu gối lên đệm, nhắm mắt dưỡng thần: “Một canh giờ nữa gọi ta dậy, rồi ngươi trở về viện nghỉ ngơi, bảo nha hoàn khác tới thay ca.”
Đào Chu đáp vâng, sau đó đóng cửa đi ra ngoài.
Vừa đến giờ, Đào Chu bước vào nhẹ nhàng gọi Lâm Thính:
"Thất tiểu thư, đã đến giờ rồi."
Lâm Thính thu dọn chiếc bồ đoàn về chỗ cũ, trong lòng vẫn vương vấn một chuyện:
"Ngươi hãy đi lấy bút, mực, giấy, nghiên cho ta, nhưng đừng kinh động đến người khác."
"Vâng."
Đào Chu làm việc chu đáo, chẳng bao lâu đã mang đủ đồ, còn cẩn thận mài mực giúp nàng:
"Đêm khuya rồi, Thất tiểu thư định viết gì sao?"
"Ngươi có thể đi về."
Ý tứ rõ ràng là không muốn nàng ấy nhìn thấy. Đào Chu nghe ra ý của nàng, nàng áy cẩn thận đặt thỏi mực xuống: "Nô tỳ xin cáo lui."
Lâm Thính dõi mắt nhìn theo bóng nàng ấy rời đi.
Cánh cửa được khép lại.
Nhiệm vụ thất bại, xóa sổ.
Những chữ này vang vọng trong tâm trí Lâm Thính không biết bao nhiêu lần.
Thà tin rằng nó có còn hơn tin rằng nó không.
Nhân cách quả là quý giá nhưng mạng sống còn cao hơn. Cái nào nhẹ cái nào nặng nàng tự biết phân định. Sau một hồi do dự, cuối cùng nàng cầm bút viết xuống giấy mấy chữ.
….
Đoạn Linh thẩm vấn những kẻ bị bắt ở Nam Sơn Các suốt đêm, hắn vừa rời khỏi ngục thì nhận được một phong thư. Phong thư trống trơn, không ghi tên người gửi.
Thị vệ nói là một kẻ ăn mày đưa tới cho hắn, mà kẻ ăn mày cũng không biết người sai gã đưa thư là ai.
Bắc Trấn Phủ Ty đôi lúc cũng nhận được những bức thư không rõ nguồn gốc. Có người tố giác quan viên trong triều, thậm chí còn đính kèm chứng cứ, chuyện này không phải hiếm gặp.
Đoạn Linh xé phong thư rút ra tờ giấy bên trong.
Trên tờ giấy có mùi thơm thoang thoảng, trên đó chỉ có mấy chữ viết ngắn ngủi:
"Ta thích huynh."