Ngay khoảnh khắc ấy, ánh mắt của Lâm Thính chợt rời sang nơi khác, tựa hồ cái nhìn thoáng qua của Đoạn Linh ban nãy chỉ là một sự ngẫu nhiên, không mang ý tứ gì đặc biệt.
Không rõ vì sao Đoạn Linh bỗng dừng bước, chỉ đứng nhìn mà không tiến tới.
Đoạn Hinh Ninh nghe tiếng vội vã đến gần, vượt qua hắn, quan tâm hỏi han Lâm Thính: “Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Lâm Thính nhận thấy ánh mắt của không ít người đã tập trung vào mình, lúc này mới nhận ra phản ứng vừa rồi của bản thân có phần quá lớn làm người khác chú ý. Nàng ghé sát tai Đoạn Hinh Ninh nhẹ nhàng nói một câu.
Thấy vậy, lông mày Đoạn Hinh Ninh giãn ra, cuối cùng đỡ Lâm Thính ngồi xuống chiếu ngồi.
Đoạn Hinh Ninh liền sai nha hoàn đi nấu một bát canh thược dược cam thảo. Lâm Thính sợ nàng ấy nghi ngờ nên bèn viện cớ nói dối chân mình bị chuột rút, bởi vậy mới đột nhiên đứng bật dậy.
Đoạn Hinh Ninh vốn định khuyên Lâm Thính rời tiệc đến sương phòng nghỉ ngơi, nhưng Lâm Thính lại một mực muốn ở lại.
Thấy Lâm Thính kiên quyết, Đoạn Hinh Ninh hiểm lầm nàng vì không muốn làm mình mất hứng trong buổi sinh thần nên cũng tự suy diễn và cảm động không thôi, đành nhượng bộ.
Canh thược dược cam thảo vốn giúp giảm triệu chứng chuột rút ở chân, Đoạn Linh trước kia từng dùng qua lúc sức khỏe không tốt, không quên dặn dò: “Còn nữa, nếu cảm thấy không thoải mái thì nhất định phải nói với ta.”
Lâm Thính lấy lại tinh thần, miễn cưỡng giả bộ không có chuyện gì: “Được.”
Việc này cũng chỉ coi là một chuyện nhỏ, không gây ra sóng gió lớn, càng không làm ảnh hưởng đến hứng thú của quan khách. Họ lại tiếp tục trò chuyện vui vẻ, chén qua rượu lại, trống nhạc nổi lên, yến tiệc ngập tràn niềm vui.
Chuyện đã được giải quyết, Đoạn Linh cũng không còn lý do ở lại, hắn quay lại chỗ ngồi của mình tại bàn tiệc bên nam.
Vị trí của Đoạn Linh nằm ngay khoảng trống giữa vài tấm bình phong cao lớn. Không biết có phải là ảo giác của hắn không, nhưng tựa như có một ánh mắt đang chăm chú dõi theo từng cử động của đôi tay mình, mang theo một loại ý vị khó hiểu.
Qua một lúc khá dài, có người đến mời rượu, Đoạn Linh nâng chén uống cạn. Ánh mắt đó vẫn còn, cũng không quá rõ ràng như nãy nữa, tựa như đã được thu liễm phần nào.
Thế nhưng hắn vẫn cảm nhận được, thậm chí có thể xác định được phương hướng chỗ nào.
Nhân lúc người mời rượu rời đi, hắn cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn qua khoảng trống giữa các tấm bình phong. Từ góc độ này có thể nhìn thấy không có nhiều người, nhưng cũng không ít, khoảng năm người, trong đó có Lâm Thính.
Đoạn Linh bình thản quét mắt qua bốn nữ tử khác, sau đó dừng lại trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Thính.
Nàng cầm trên tay bát canh thược dược cam thảo mà nha hoàn vừa mang đến, làn da trắng ngần bị làn hơi nóng tỏa ra từ bát canh làm ửng đỏ. Mí mắt nàng rũ xuống chăm chú nhìn bát canh, từng ngụm từng ngụm uống, không hề đưa mắt nhìn xung quanh.
Ngược lại, nữ tử ngồi bên trái Lâm Thính lại thỉnh thoảng ngước lên ngắm bình phong, cùng bạn đồng hành bàn luận về kỹ thuật thêu thượng thừa trên đó, ca ngợi rằng đây hẳn là vật vô giá, vậy mà nhà họ Đoạn lại dùng để làm vật che chắn.
Còn Lâm Thính sau khi uống hết bát canh thược dược cam thảo mà Đoạn Hinh Ninh chuẩn bị thì bắt đầu dùng bữa.
Nàng không nhìn hắn lấy một lần.
Đoạn Linh chậm rãi đặt ly rượu xuống, nghiêng người không nhìn nữa. Hắn ứng đối tự nhiên với những công tử thế gia đang tìm cách thăm dò nói về chuyện quan trường, ai nói gì hắn cũng trả lời kín kẽ không để lộ chút sơ hở.
Lúc này, Hạ Tử Mặc cầm một chén rượu bước tới, dựa vào thân phận thế tử mà chen ngang những người khác, chẳng mảy may để ý rằng hành động của mình có phần thất lễ, y cởi mở cười to: “Đoạn công tử, tại hạ kính công tử một ly.”
Đoạn Linh cũng nâng chén đáp lễ.
Ánh sáng đỏ từ những chiếc lồng đèn treo khắp sân chiếu xuống, ánh sáng đan xen, dung nhan hắn tuấn tú như ngọc, trong ánh mắt chứa ý cười càng khiến diện mạo thêm phần rực rỡ: “Lẽ ra tại hạ phải kính thế tử một chén mới phải, đa tạ ngài hôm trước tại Nam Sơn Các đã cứu muội muội của tại hạ.”
Hạ Tử Mặc khựng lại một chút, nụ cười hơi ngưng lại, nhưng ngay lập tức uống cạn chén rượu, hạ giọng nói chỉ đủ hai người nghe: “Việc của nhà họ Tạ thật sự không có cách nào vãn hồi sao?”
Đoạn Linh điềm nhiên đáp: “Ngài biết rõ hoàng thượng kiêng kỵ điều gì.”
Kết bè kéo phái.