Trong đầu Hạ Tử Mặc thoáng hiện lên từ này, rồi lại nghĩ đến gương mặt hoàng đế hiện tại, vẻ ngoài trông hiền từ, nhưng ai mà không biết ông ta vốn đa nghi, trong mắt không thể dung nạp dù chỉ một hạt cát.

Trong ánh sáng đỏ dịu từ đèn lồng rọi lên đỉnh đầu Hạ Tử Mặc, hoàn toàn nhuộm đỏ nửa bên mặt y. Rượu uống vào họng thì lạnh nhưng cay nồng: “Khi nào?” Khi nào hoàng thượng sẽ ra tay với nhà họ Tạ.

Hai người một hỏi một đáp, tuy một số vấn đề không nói rõ nhưng cả hai đều ngầm hiểu ý tứ đối phương.

Đoạn Linh không bỏ sót sự không đành lòng ẩn sâu trong mắt Hạ Tử Mặc, nhưng hắn không có cách nào hiểu được điều đó. Hắn đáp một thời gian chính xác: “Một ngày nữa.”

Biết được câu trả lời, Hạ Tử Mặc nhanh chóng lấy lại dáng vẻ không tim không phổi chỉ biết ăn chơi hưởng lạc như mọi khi. Y cười ha hả, lại kính Đoạn Linh mấy chén rượu rồi rời đi, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Phía bên kia tấm bình phong, Lâm Thính đang âm thầm rủa hệ thống đến tổ tông mười tám đời nhà nó, rồi thẫn thờ suy nghĩ một lát. Cuối cùng, vì không nỡ bỏ mạng, nàng đành vắt hết óc nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ.

Nắm tay Đoạn Linh?

Thật khó như lên trời! Đoạn Linh vốn là một cẩm y vệ được huấn luyện bài bản, muốn lại gần hắn dễ vậy sao? Nếu lại giống lần trước che mặt lao đến, có lẽ chưa kịp chạm tay vào người hắn thì đã bị giết.

Vậy nên chuyện nắm tay này không thể làm theo kiểu giấu giếm thân phận, quá phi thực tế. Bị xem như thích khách rồi bị giết, này tổn thất quá lớn, mất còn nhiều hơn được.

Làm sao để giả vờ vô tình mà nắm được tay hắn đây… Ý nghĩ của Lâm Thính dừng lại ở đây.

Nàng ngước lên nhìn qua khe hở của bình phong tìm bóng dáng Đoạn Linh. Nhưng nơi hắn vừa ngồi lúc nãy giờ trống trơn, không biết đã đi đâu.

Thôi vậy, không cần vội vàng.

Đoạn Linh là người quá thông minh, gần như quỷ kế đa đoan. Làm việc với hắn  phải tính toán cẩn thận, hấp tấp dễ xảy ra sai lầm. Nếu để hắn sinh nghi thì lần sau sẽ càng khó ra tay, không đáng giá chút nào.

Hơn nữa, nàng còn một vụ làm ăn tìm người cần phải hoàn thành trong ba ngày, nếu không sẽ làm mất uy tín của cửa tiệm. Thời gian gấp rút, việc này ở trong lòng nàng cũng quan trọng không kém trong.

Khi yến tiệc sắp tan, Lâm Thính lấy cớ mệt mỏi đến chào tạm biệt Đoạn Hinh Ninh.

Ra khỏi nhà họ Đoạn, nàng bước ngay lên xe ngựa, động tác thuần thục thay đổi y phục ở bên trong. Sau khi thay xong, nàng vén rèm nhìn ra ngoài, đợi xe đi qua một con hẻm nhỏ khuất nẻo thì xuống xe.

Lúc này trời chưa đến giờ giới nghiêm, khắp nơi đèn đuốc sáng trưng, phố lớn ngõ nhỏ đều náo nhiệt. Tiếng người cười nói, rao hàng vang lên không ngớt, các gánh hàng rong bày đủ loại hàng hóa đi xuyên qua từng con phố.

Tìm một nơi vắng người, nàng lấy ra một bức chân dung đã xem đi xem lại nhiều lần.

Trong tranh là một người đàn ông có khuôn mặt dài gầy gò, lông mày và ánh mắt toát lên chính khí, khóe mắt có một nốt ruồi nhỏ, sống mũi khoằm, nhân trung khá dài, môi hơi dày.

Phía dưới bức chân dung là mấy dòng chữ viết tay thanh mảnh: Phó Trì, người Lâm Trạch, Dương Châu. Năm Minh Nguyên thứ bảy lên kinh dự thi, trượt kỳ thi nên tạm ở lại Văn Sơ Thư Viện. Đến năm Minh Nguyên thứ tám thì mất tích.

Lâm Thính cất bức chân dung, rẽ vào một ngôi nhà nhỏ hoang phế cuối con hẻm.

Nàng là tiểu thư nhà họ Lâm, ban ngày không tiện quang minh chính đại đến nơi thế này, chỉ có thể hành động vào ban đêm. Trước khi xuất phát, nàng đã bỏ tiền thuê người điều tra về Phó Trì.

Có người từng tận mắt thấy hắn ta một mình đến nơi này trước khi mất tích. Sau đó thì bặt vô âm tín.

Cánh cửa sân không khóa. Lâm Thính dễ dàng đẩy vào, nhưng ngay lập tức bị bụi mù xông lên mặt làm nàng ho sặc sụa. Nàng cau mày nhìn những dầm cột đầy mạng nhện, gỗ mục nát. Một tấm mạng nhện to tướng còn bám một con nhện đen khổng lồ.

Mây đen che kín trời, ánh trăng mờ nhạt, gió lạnh về đêm thổi từng cơn. Lâm Thính bước nhẹ, cố gắng không phát ra tiếng động.

Những bức tường loang lổ vì năm tháng phong sương, bàn ghế mục nát trong viện phảng phất mùi ẩm mốc lâu ngày. Gió khẽ làm chiếc đèn lồng dưới đất lay động phát ra âm thanh ma sát kỳ dị.

Nghe những âm thanh đó, Lâm Thính thầm hận thiếu niên nang đi Tô Châu kia không trở lại. Dù từng học vài chiêu từ hắn ta và có chút độc mang theo người, nhiệm vụ tìm người vẫn vượt quá khả năng của nàng.

Nhưng đến cũng đã đến rồi, bỏ dở giữa chừng không phải phong cách của nàng.

Cầu mong thần tài phù hộ, giúp nàng thuận lợi tìm được tung tích của Phó Trì, an toàn rời đi, nhận được bạc và có thể tuyển thêm vài người đáng tin để sau này không phải tự mình đích thân làm mọi việc.

Lâm Thính cố lấy dũng khí đi vào gian nhà gần cửa nhất, lục soát một vòng nhưng không phát hiện được gì. Sang hai gian khác, kết quả vẫn tay không, cũng không thấy có mật thất hay lối ngầm nào.

Nàng vừa định rời đi, chưa kịp bước ra khỏi cửa thì thấy một nam nhân loạng choạng chạy vào.

Lâm Thính vội vàng tìm chỗ trốn.

Người nọ dường như cũng đang tìm nơi ẩn náu, không ngờ lại trốn vào đúng gian nhà nàng đang nấp. Tiếng thở hổn hển hoảng loạn của hắn càng lúc càng gần. Nàng núp trong tủ quần áo, âm thầm cầu nguyện: Đừng đến đây!

Có lẽ ông trời nghe nhầm, biến lời cầu nguyện của nàng thành: Hãy đến đây.

Tủ quần áo bị nam nhân mở ra, chút ánh trăng yếu ớt từ cửa sổ lọt vào chiếu lên Lâm Thính khiến nàng không thể ẩn mình.

Nam nhân sửng sốt, cùng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Hắn không còn thời gian đổi chỗ, nhấc chân vội chui vào tủ đóng hai cánh cửa nhỏ lại, dùng dao găm chỉ vào Lâm Thính, ra hiệu nàng không được phát ra tiếng. Không gian chật hẹp miễn cưỡng chứa được cả hai.

Lâm Thính không phải lần đầu gặp bị uy hiếp, thầm than xui xẻo. Bề ngoài nàng tỏ ra nghe lời nhưng tay đã chạm vào thắt lưng. Độc dược nàng giấu bên hông, loại có thể gây chết người cũng có, nhưng nàng thường dùng loại chỉ khiến người ta ngất đi.

“Rầm!”

Một tiếng vang lớn, cửa bị người bên ngoài đạp mở, mấy cái bóng cao lớn đổ vào gian nhà.

Cơ thể nam nhân bên cạnh nàng căng thẳng run rẩy.

Qua khe tủ, Lâm Thính nhìn thấy Đoạn Linh. Khi làm nhiệm vụ, hắn luôn mặc quan phục. Bộ phi ngư đỏ thẫm của hắn nổi bật giữa đêm đen, eo thon chân dài ở trong đám Cẩm Y Vệ khiến hắn dễ dàng được chú ý.

Sắc mặt Đoạn Linh ung dung, không giống đến bắt người mà cứ như đến thưởng thức cảnh đêm.

Đoạn Linh đang ở trong tiệc rượu lại biến mất không thấy là vì Cẩm Y Vệ có nhiệm vụ? Không cho phép nàng suy nghĩ sâu xa thêm, chỉ nghe Đoạn Linh ra lệnh mọt tiếng, Cẩm Y Vệ lập tức tiến vào lục soát khắp nơi.

Bọn họ lục soát như vậy sớm muộn cũng sẽ lục soát đến tủ quần áo. Nam nhân bên cạnh Lâm Thính hiểu rõ Cẩm Y Vệ làm việc không kiêng dè mạng dân thường, cho nên cũng không định dùng nàng làm con tin để thoát thân.

Hắn ta nín thở buông nàng ra, định xông ra ngoài liều mạng một trận.

Tay hắn ta vừa chạm vào cánh cửa tủ thì một thanh Tú Xuân Đao mang theo luồng gió lạnh xuyên thủng tấm gỗ dày. Đầu lưỡi dao phản chiếu trong mắt Lâm Thính cắm thẳng vào đầu nam nhân, máu tươi trào ra, nóng hổi bắn lên mặt nàng.

Mùi máu tanh nồng nặc gần như khiến Lâm Thính nghẹt thở. Một giọt máu theo lông mi nàng nhỏ giọt xuống.

Tim nàng đập loạn nhịp.

Bên ngoài tủ, Đoạn Linh buông tay, hắn không vội mở cửa ra. Hắn từ tốn cúi người, dùng ngón tay chạm vào vết máu chảy ra ngoài, khẽ nhếch môi cười, ánh mắt vượt qua khe hở hẹp nhìn thẳng vào Lâm Thính với gương mặt đầy vệt máu trong tủ quần áo.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play