Cô không cho rằng Đoạn Linh xưa nay cẩn trọng lại hành xử liều lĩnh như vậy, ngay cả thư tín trên người rơi ra cũng chẳng hay biết. Hẳn là muốn thăm dò nàng mà thôi.

Binh đến thì tướng chặn, nước tới thì đất ngăn: nàng tự nhủ, Đoạn Linh không có bằng chứng, cũng chẳng thể khẳng định được chuyện này do nàng làm.

Lâm Thính không quay đầu lại, bước chân càng thêm nhanh hướng về nơi ở của Đoạn Hinh Ninh. Trên đường đi nàng không gặp ai, đám hạ nhân đều bận rộn ở tiền viện. Lòng nàng nhẹ nhõm hơn, nàng còn có hứng thú thưởng ngoạn cảnh sắc trong phủ Đoạn gia.

Xuyên qua Thùy Hoa môn, những đình đài lầu các thấp thoáng hiện ra, thanh nhã mà không kém phần uy nghiêm. Tường rào có dây leo lượn quanh, sâu hơn chút nữa là cây cối um tùm, bóng râm phủ lên những tảng đá kỳ lạ, phía xa là cầu nhỏ nước chảy trong veo lấp lánh ánh cát mịn.

Càng đi sâu vào trong, Lâm Thính càng cảm thấy mình như lạc vào một bức tranh thủy mặc sống động.

Gia tộc Đoạn gia được thánh sủng quả nhiên khác biệt với Lâm gia. Lâm Thính khẽ nhướn mày, chỉ đơn thuần là thưởng thức mà thôi, chẳng có thêm ý nghĩ gì.

Đã đến trước cửa khuê phòng của Đoạn Hinh Ninh, một người hầu ra hiệu nàng chờ trong giây lát, sau đó gõ cửa: “Tam cô nương, Thất cô nương Lâm gia đã đến.”

Cánh cửa được mở ra từ bên trong, không phải bởi nha hoàn mà chính là Đoạn Hinh Ninh.

Đào Chu đi theo sau Lâm Thính ngước mắt quan sát nàng ấy. Đoạn Hinh Ninh mặc áo hồng nhạt, trang điểm tinh tế, chỉ đeo vài món trang sức nhưng món nào cũng quý giá: trâm ngọc bích xanh khắc hoa điểu, khuyên tai nạm vàng lấp lánh bảo thạch, vòng ngọc trắng hiếm thấy.

Đoạn Hinh Ninh vừa mới dậy muộn, chỉ vừa điểm trang còn chưa chọn xong xiêm y cho ngày hôm nay, vậy mà phong thái vẫn cao quý khó ai sánh kịp. Trái lại, Lâm Thính ngoại trừ dung mạo xuất chúng thì mọi thứ đều kém hơn hẳn.

Trong lòng Đào Chu thấy khó chịu vô cùng.

Đoạn Hinh Ninh vươn tay kéo Lâm Thính bước vào, giọng điệu ồn hòa nhưng nhiệt tình hiếm thấy: “Người vào ngồi đi, có muốn uống trà không?”

“Không cần, ta không khát.” Lâm Thính trước khi vào phòng đã đưa ra món quà đã chuẩn bị từ trước.

Nha hoàn định nhận lấy nhưng Đoạn Hinh Ninh nhanh tay hơn, nàng ấy dùng cả hai tay đón lấy, đủ để thấy nàng ấy coi trọng Lâm Thính đến mức nào. Hạ nhân trong phòng ai nấy đều ngầm ghi nhớ trong lòng, nha hoàn kia cũng âm thầm lui sang một bên.

Đoạn Hinh Ninh mở hộp quà, bên trong là một bức tượng nhỏ tinh xảo sống động như thật, đến cả hoa văn trên y phục cũng được khắc họa chi tiết. Nàng ấy nhẹ giọng than: “Đẹp quá.” Sau đó cẩn thận nâng bức tượng ra.

Lâm Thính nhìn nàng ấy: “Đây là tự tay ta làm, hy vọng ngươi không chê.”

“Sao lại chê được, ta rất thích, thích vô cùng. Đây là món quà quý giá nhất ta từng nhận, cảm ơn ngươi.” Đoạn Hinh Ninh hiểu rõ để nặn ra một bức tượng đất tinh tế như vậy cần phải dồn rất nhiều tâm huyết.

Đoạn Hinh Ninh quả thật đã cho nàng mặt mũi quá lớn. Tượng đất nàng làm đâu đến mức xuất sắc như thế, vậy mà lần đầu tiên da mặt dày của Lâm Thính cũng thấy ngại ngùng.

“Ngươi thích là được rồi.”

Lâm Thính được Đoạn Hinh Ninh mời ngồi, vừa đặt mông xuống ghế, nàng đã thấy Đoạn Hinh Ninh thần thần bí bí ghé lại gần, e thẹn nói: “Thế tử của Thế An hầu phủ hôm nay cũng sẽ đến.”

“Ngươi mời y đến?” Lâm Thính nghiêng đầu nhìn Đoạn Hinh Ninh, không khỏi khâm phục sự dũng cảm theo đuổi tình yêu của nàng ấy.

Trong nguyên tác, Đoạn Hinh Ninh chưa kịp thành thân với Hạ Tử Mặc đã bị y ăn sạch. Đến ngày chính thức bái đường, trong bụng nàng ấy đã có thai, hoàn toàn phá tan hình tượng một "thiên kim ngoan ngoãn" mà Lâm Thính từng nghĩ.

Vừa nghĩ tới việc chẳng bao lâu nữa Đoạn Hinh Ninh sẽ bị Hạ Tử Mặc kéo lên giường làm những trò khiến người ta phải đỏ mặt, Lâm Thính có cảm giác như cải trắng nhà mình bị heo ủi mất.

Hai người quen biết từ nhỏ, tình cảm mấy năm qua ít nhiều vẫn có.

Dù họ tình nguyện cả hai bên, dù Hạ Tử Mặc dung mạo xuất chúng, gia thế không tệ, Lâm Thính vẫn thấy tên này được lợi quá nhiều.

Đoạn Hinh Ninh mặt đỏ bừng: “Không phải ta, là phụ thân ta mời y đến. Không chỉ , mà còn mời các công tử ở trong kinh thành khác nữa.”

Lâm Thính lập tức hiểu rõ: “Ta biết rồi, phụ thân ngươi muốn nhân dịp sinh nhật này mời các công tử ở kinh thành tới đây để ngươi chọn phu quân, thế tử Thế An hầu phủ cũng nằm trong số đó.”

Nghe đến từ phu quân, Đoạn Hinh Ninh vội lấy khăn tay che mặt: “Ngươi đừng chọc ghẹo ta nữa.”

Các nàng ở trong phòng không lâu, hôm nay là sinh nhật của Đoạn Hinh Ninh, nàng ấy phải đến yến tiệc ở đình viện để lộ diện, cùng các tiểu thư thế gia hàn huyên đôi lời.

Bàn tiệc được sắp xếp riêng biệt, nam trái nữ phải, ngăn cách bởi mấy tấm bình phong. Chỗ ngồi của Lâm Thính được an bài cạnh Đoạn Hinh Ninh. Vừa ngồi xuống, nàng đã cảm nhận được ánh mắt soi xét từ khắp bốn phía.

Nàng cố gắng xem như không thấy, bị nhìn mấy cái cũng chẳng mất một lớp da.

Đoạn Hinh Ninh bị cha mẹ gọi đi, Lâm Thính chán nản ngắm nghía chén rượu trước mặt. Nguyên chủ của thân xác này vốn dĩ lòng đầy đố kỵ, một bụng tâm tư xấu xa, bạn bè chẳng có mấy ai, chỉ có Đoạn Hình Ninh là người duy nhất.

Có một nữ tử tiến đến gần nàng, hương phấn đậm đặc xộc thẳng vào mũi. Lâm Thính khẽ nâng mắt nhìn thẳng vào người đối diện, là một khuôn mặt xa lạ, nàng chưa từng gặp qua, càng đừng nói là quen biết.

Nữ tử ấy nhướng đôi mày liễu thanh tú, khẽ mím đôi môi đỏ: “Cô nương chính là Thất cô nương Lâm gia?”

“Không sai. Còn cô nương là…”

Nàng ta mỉm cười đáp: “Ta là con gái của Hình bộ viên ngoại lang Trần Thịnh, cứ gọi ta là A Khương. Ta thường nghe Tam cô nương nhắc đến cô nương, bảo rằng cô nương dung mạo xuất chúng. Hôm nay vừa gặp quả nhiên là một mỹ nhân.”

Lâm Thính đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, sớm rèn luyện được tính cách khéo léo đưa đẩy. Nàng lập tức đáp lời: “Đâu có, trong mắt ta thì Trần tỷ tỷ mới thực sự là một đại mỹ nhân.”

A Khương biết thừa lời này chỉ là khách sáo, nhưng nghe vào vẫn thấy vui mừng.

Bên kia, một nhóm tiểu thư đang bàn tán về Đoạn Linh. Lâm Thính ngồi gần không muốn nghe cũng không được: “Đoạn công tử giờ vẫn chưa thành hôn nhỉ?”

“Vẫn chưa.”

Lâm Thính thầm nghĩ, đời này Đoạn Linh chẳng bao giờ thành thân đâu, bởi tác giả không cho hắn được một mối nhân duyên. Số mệnh hắn không có thê tử, hoàn toàn chẳng được hưởng một chút diễm phúc nào hết, sống trong truyện 18+ mà còn thanh tâm quả dục hơn cả hòa thượng.

Nàng ngồi đó khoan khoái an nhàn, lắng tai nghe khắp nơi, mọi lời đồn đại đều thu hết vào bụng.

Nghe được một lúc, một âm thanh lạnh lùng của hệ thống vang lên: “Kích hoạt nhiệm vụ nữ phụ ác độc, yêu cầu ký chủ nắm tay Đoạn Linh, thời hạn năm ngày. Nếu thất bại, xóa sổ.”

Lại nữa? Chưa xong sao?

Lâm Thính quên mất mình đang ở giữa yến tiệc, phắt một cái đứng bật dậy.

Đoạn Linh vừa đặt chân vào yến tiệc chỗ nam bên kia, lập tức nhìn thấy Lâm Thính đứng thẳng đơ ở dãy tiệc nữ, phía bên này nhìn thấy rõ mồn một. Một số nam tử còn tưởng có chuyện gì xảy ra, bèn đồng loạt ngẩng đầu lên.

Đây là yến tiệc sinh nhật của Đoạn Hinh Ninh, Đoạn Linh không thể làm như không thấy được, đứng dậy muốn qua hỏi một chút xem có chuyện gì, lúc đến gần thì phát hiện ánh mắt Lâm Thính lướt qua người hắn, tựa như rơi xuống…tay của hắn.

Đầu ngón tay của hắn không hiểu sao động một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play