Tân Đào Phức bị hôn đến mức sắp không thở nổi, Ân Thúc Dạ mới buông tha cậu, trên mặt còn mang theo nụ cười, ngắm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tân Đào Phức.
"Sao anh..." Tân Đào Phức đầu óc vẫn còn thiếu dưỡng khí, không biết nên nói gì, miệng lẩm bẩm nửa câu, nhưng não thì không thể tiếp tục.
Ân Thúc Dạ lại tươi cười nói: "Đây là lần đầu tiên thiếu gia chủ động hôn tôi đấy."
Tân Đào Phức càng thêm ngượng ngùng.
Không biết cậu xấu hổ về cảnh tượng này, hay vì cách Ân Thúc Dạ gọi cậu là "thiếu gia".
Vì cách gọi là “tiên sinh” có thể dễ gây nhầm lẫn, nên mọi người trong nhà đều đổi cách gọi Tân Đào Phức thành "thiếu gia". Khi Ân Thúc Dạ lần đầu nghe quản gia gọi "thiếu gia", hắn còn chưa kịp phản ứng. Đến khi hiểu ra, hắn cười bảo: "Cách gọi này cũng hay đấy."
Ân Thúc Dạ quay sang nói với Ban Tử Thư: "Cách gọi này nghe trẻ trung hơn nhiều so với cái kiểu gọi 'tiên sinh' đầy trang trọng, có phải không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT