Đến tận trưa hôm sau, Trương Thục Phân mới trở về, trên tay ôm khư khư một quả dưa hấu lớn.
Bà phấn khởi, gặp ai cũng khoe: “Ở bến tàu ấy, có người đẩy xe bán dưa, bán không hết nên giảm còn một xu một cân, quả dưa to thế này!”
Nghe vậy, Hàng Du Ninh liền hiểu ngay, chắc chắn bà đã không qua nhà bà cô mà đã ở lại bến tàu ngủ qua đêm. Nhưng cô cũng chẳng nói gì, chỉ nhận quả dưa rồi ngâm vào nước giếng, vừa nghĩ vừa cân nhắc làm sao để nói với mẹ về chuyện của Hứa Dã.
Trương Thục Phân đang định vào thay đồ, vừa vào chưa được mấy giây đã hớt hải chạy ra: “Hàng Du Ninh! Quần áo của chị con đâu rồi?”
“Không phải đang phơi ở cửa sổ sao?”
“Không còn nữa!”
Chiếc váy đỏ thời thượng của Hàng Nhã Phỉ, sợ đi tàu xe bẩn nên cô để lại ở nhà. Hàng Du Ninh đã giặt cùng các bộ khác rồi phơi ngoài cửa sổ sau nhà.
Mọi khi, họ thường phơi đồ ngoài cửa, nhưng lần này sợ người ta tiện tay lấy mất nên cô mới để trong nhà, mượn gió ngoài khe cửa để hong khô.
Sợ cái gì thì cái đó tới.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play