Trương Thục Phân lấy một xấp tiền dày ra, may chặt vào lớp trong quần lót của mình.
“Con cứ yên tâm, dù mẹ có phải bán hết gia sản cũng nhất định sẽ chữa lành khuôn mặt cho con!” –Bà nói với Hàng Du Ninh.
“Không cần phải đến mức đó đâu mẹ.” Hàng Du Ninh vừa xếp quần áo vừa nói một cách bình thản: “Không phải anh con đang ở Bắc Kinh sao.”
“Con nói nhảm gì vậy!” Trương Thục Phân cau mày: “Anh con thì làm gì có tiền!”
Hàng Du Ninh đeo khẩu trang vào, không nói thêm gì nữa.
Trong lòng Trương Thục Phân có phần lấn cấn. Từ sau khi con bé bị thương trên mặt, bà luôn có cảm giác nó như đã trở thành một người khác, nhưng cụ thể là thay đổi ở chỗ nào thì bà cũng không diễn tả được.
Như khi nãy bà định bảo con bé cũng may tiền vào quần lót, nhưng nó đã từ chối thẳng thừng. Không phải kiểu từ chối nhõng nhẽo thường thấy, mà là từ chối với vẻ mặt bình thản, cương quyết, không cho phép ý kiến.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT