Đến bây giờ Hàng Du Ninh đã không còn nhớ rõ những chuyện xảy ra năm cô chín tuổi. Tai họa làm thay đổi vận mệnh ấy đối với cô cứ mơ hồ như một giấc mộng, không thể nào bằng cú sốc khi nhìn thấy Trương Thục Phân quỳ xuống khóc được.
Khi ấy, Hàng Nhã Phỉ đã đi học xa, còn Trương Thục Phân vì muốn kiếm thêm chút tiền nên đăng ký ca đêm ở chỗ làm, cứ thứ hai, tư, sáu hằng tuần đều không có nhà.
Du Ninh phải đeo chìa khóa quanh cổ, tự về nhà sau giờ học, hâm nóng thức ăn, khóa cửa, rồi một mình đi ngủ.
Cô rất sợ bóng tối, nhất là vào những đêm xuân, khi lũ mèo hoang cào xé vỏ cây, kêu gào thảm thiết, nghe mà lạnh sống lưng.
Đồng hồ kêu tích tắc, trong bóng tối dường như có vô vàn dã thú đang ẩn mình, nửa đêm cô lại nghe thấy tiếng bước chân trong phòng khách, rất chậm, lê từng bước nặng nề, sột soạt, sột soạt.
Tiếng động rõ ràng đến mức cô cứ có cảm giác như người đó đang đứng ngay ngoài phòng khách, chỉ chờ cô nhắm mắt lại là người đó sẽ lẻn vào phòng.
Cô đành chui đầu vào chăn, nghĩ rằng như thế sẽ an toàn hơn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play