Tư Phồn Tinh nhanh chóng được Âu Dương Cung mang đến tĩnh tu thất đầy linh khí để chữa thương.
Lúc này trong tĩnh tu thất còn có hai đệ tử của Phi Nhạn Phong là nhị đệ Phùng Chuyết và tam đệ Mã Tiêu, Tư Mãn Nguyệt đã được cháu gái Lục Tinh Dao của tam trưởng lão mời đi vẫn chưa trở về, cho nên trước mắt trên Phi Nhạn Phong cũng chỉ có năm người bọn họ.
Khi Phùng Chuyết và Mã Tiêu nhìn thấy Âu Dương Cung ôm Tư Phồn Tinh tiến vào khuôn mặt họ đều lộ vẻ ngạc nhiên không thể tin được:
“Đại sư huynh? Sao lại thế này? Ngũ sư muội lại bị thương sao?”
Lúc này Âu Dương Cung vẫn chưa hết giận với Mục Thiên Lưu, liền nói đơn giản chuyện xảy ra: “Ta đã phạt Mục Thiên Lưu tự kiểm điểm ba tháng tại Vạn Phong Tuyết Bích. Hiện không đề cập đến đệ ấy nữa, Phùng Chuyết đi đến Đan Phòng lấy lọ Hồi Xuân Đan thượng phẩm, Mã Tiêu bày Tụ Linh trận. Ta phải chữa thương cho muội ấy.”
Lời Âu Dương Cung vừa dứt, sắc mặt Phùng Chuyết và Mã Tiêu đều trở nên kỳ lạ.
Phùng Chuyết dừng lại một chút: “Đệ thấy Ngũ sư muội cũng không bị thương quá nặng, với tu vi và thể chất của muội ấy dùng Hồi Xuân Đan thượng phẩm sợ là có chút lãng phí. Hay là dùng Hồi Xuân Đan trung phẩm?”
Mã Tiêu cũng nói: “Ngũ sư muội cũng đâu phải bị thương lần một lần hai, đại sư huynh huynh tự mình chữa thương cho muội ấy tất nhiên sẽ nhanh chóng lành lại, cần gì phải dùng đến Tụ Linh trận?”
Âu Dương Cung vừa mới đặt Tư Phồn Tinh xuống, nghe được lời này thân thể đột nhiên khựng lại.
Hắn xoay người nhìn hai sư đệ của bản thân, lúc này trong lòng lại hơi có cảm giác hoang mang.
“Tiểu sư muội của hai đệ bị đồng môn đánh trọng thương, thứ nhất không đi chất vấn người làm muội ấy bị thương, thứ hai không quan tâm dò hỏi thương thế của muội ấy, bảo hai đệ đi lấy đan dược bày Tụ Linh trận hai đệ cũng ra sức từ chối.” Giọng của Âu Dương Cung có chút lạnh lùng, nhưng đến chính bản thân hắn cũng không nhận ra: “Đây là lời mà sư huynh đồng môn có thể nói ra sao?”
Phùng Chuyết và Mã Tiêu vốn không cảm thấy lời nói của mình có gì sai, nhưng sau khi nghe đại sư huynh chất vấn, hai người đột nhiên cũng cảm thấy mấy lời vừa rồi thật sự rất không ổn. Áp cảm giác không thoải mái trong lòng xuống, bọn họ liền trầm mặc bước nhanh đi lấy đan dược và linh thạch để bày trận.
Chờ hai người họ rời đi, đầu ngón tay Âu Dương Cung ngưng tụ một luồng linh quang màu xanh ôn dịu, dùng linh lực chữa bệnh bao phủ lấy miệng vết thương dữ tợn phía sau lưng Tư Phồn Tinh, nhìn miệng vết thương chậm rãi lành lại.
Sau đó Âu Dương Cung nhíu mày lại.
Hắn nghĩ lại thái độ của hai sư đệ đối với tiểu sư muội lúc nãy, lại nhớ đến việc Mục Thiên Lưu công kích không chút nương tay ban nãy. Càng nghĩ càng cảm thấy nghi vấn bất an.
Tại sao thái độ của các sư đệ lại có lạnh nhạt thậm chí ác liệt với tiểu sư muội như vậy? Bọn họ rõ ràng là sư huynh muội đồng môn, ở trên con đường tu tiên này mối quan hệ của họ lẽ ra phải gắn bó hơn cả huynh muội thân sinh. Nhưng ba vị sư đệ đối với tiểu sư muội lại hoàn toàn không có bất kỳ quan tâm thân thiết nào, thậm chí có phần chán ghét.
Dù tiểu sư muội không chăm chỉ tu luyện, không có thức tỉnh huyết mạch hay thể chất lợi hại nào, nhưng nàng cũng đâu có làm chuyện gì hại người khác, mỗi ngày đều hoàn thành nhiệm vụ của sư môn đúng hạn, mặc dù nàng lãng phí tư chất song linh căn thượng đẳng, nhưng đấy cũng là chuyện của bản thân nàng, đâu có liên quan gì đến người khác? - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Thật ra trong tu chân giới người như vậy cũng không phải không có, thâm chí trong môn phái cũng có vài người như thế, sao các sư đệ lại không ghét những người đó, chỉ chằm vào Tư Phồn Tinh?
Lúc Âu Dương Cung đang bất an, thì Phùng Chuyết và Mã Tiêu đã mang đan dược và linh thạch đến. Âu Dương Cung đỡ Tư Phồn Tinh dậy, đút nàng uống Hồi Linh Đan, Mã Tiêu cũng bắt đầu bố trị Tụ Linh trận xung quanh Tư Phồn Tinh.
Lúc này không khí trong tĩnh tu thất bỗng trở nên im lặng, ba người trong phòng không ai mở miệng nói chuyện.
Yên lặng đến quỷ dị.
Khi Mã Tiêu chỉ còn mấy khối linh thạch nữa là có thể bày xong Tụ Linh trận, bỗng bên ngoài vang lên tiếng Tư Mãn Nguyệt, hình như còn mang theo chút ý cười:
“Đại sư huynh? Nhị sư huynh? Tam sư huynh? Các huynh đều ở trong tĩnh tu thất sao? Tại sao Mãn Nguyệt không thấy các huynh ở ngoài? Muội mang Mật Linh Quả từ Phi Nhạn Phong về, muốn tặng cho các huynh và tiểu tử Mục Thiên Lưu.”
Giọng nói mang theo ý cười của Tư Mãn Nguyệt đột nhiên im bặt khi bước vào cửa.
Thậm chí ngay cả vẻ mặt đang mỉm cười của nàng ta cũng bởi vì một tia chán ghét kia mà trở nên có chút kỳ quái.
Tia chán ghét kia cũng chỉ thoáng qua trong chớp mắt, trên mặt Tư Mãn Nguyệt đã được thay bằng sự lo lắng nhẹ: “Đây là sao thế? Tiểu Tinh lại gặp rắc rối rồi? Sao lại bị thương?” ( truyện trên app T•Y•T )
Âu Dương Cung nghe được câu hỏi của Tư Mãn Nguyệt thì nhíu mày lại, đồng thời chú ý tới Mã Tiêu ngay lập tức ném linh thạch bày Tụ Linh trận xuống ngay khi tứ sư muội bước vào. Mà Phùng Chuyết ban đầu còn đang nhìn Tư Phồn Tinh cũng lập tức xoay người, trực tiếp kể lại chuyện Mục Thiên Lưu làm Tư Phồn Tinh bị trọng thương cho Tư Mãn Nguyệt nghe.
Còn nói chuyện hắn xử phạt Mục Thiên Lưu, cùng với lấy Hồi Xuân Đan thượng phẩm và Tụ Linh trận để chữa thương.
Tư Mãn Nguyệt hơi hơi mở lớn đôi mắt, đôi mắt hạnh xinh đẹp của nàng ta trực tiếp nhìn vào hai mắt Âu Dương Cung, khi nhìn vào đôi mắt đó, Âu Dương Cung cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút.
“Đại sư huynh, huynh thế mà lại phạt Thiên Lưu đến Vạn Phong Tuyệt Bích ba tháng? Như vậy cũng có chút quá nặng rồi. Thiên Lưu vẫn còn trẻ con, tuy ngày thường có chút ngang bướng nhưng cũng có chừng mực. Lần này có lẽ chỉ là sai lầm mà thôi.”
“Hơn nữa Tiểu Tinh cũng có lỗi, muội ấy biết rõ Thiên Lưu không thích muội ấy lười biếng tu luyện nhưng vẫn không cố gắng như cũ, còn luôn đối nghịch với Thiên Lưu. Lần này sợ là muội ấy nói gì đó chọc giận Thiên Lưu nên Thiên Lưu mới làm như thế.”
“Cho nên đại sư huynh cũng đừng tức giận nữa. Dù sao hiện tại Tiểu Tinh cũng đã không sao, muội sẽ đi Vạn Phong Tuyết Bích nói cho Thiên Lưu, chờ nửa tháng sau sẽ cho đệ ấy ra ngoài xin lỗi Tiểu Tinh, như thế được không?”
Tư Mãn Nguyệt nói một hơi dài như vậy, trong ánh mắt nhìn Âu Dương Cung còn mang theo chút cầu khẩn, mong đợi.
Dưới ánh mắt này, Âu Dương Cung lại cảm thấy bản thân không thể từ chối lời của tứ sư muội. Dù hắn cảm thấy lời của Mãn Nguyệt có phần thiếu quan tâm đến Tiểu Tinh, nhưng Mãn Nguyệt nói cũng không sai.
Tiểu Tinh thực sự là không cố gắng, hiện tại cũng không có gì nghiêm trọng. Còn Vạn Phong Tuyệt Bích quanh năm có gió thổi lạnh thấu xương, người bị gió thổi sẽ cảm thấy lạnh đến tận xương tủy kèm theo đau đớn, nếu ở Tuyết Bích ba tháng, thời gian này cũng xác thật có chút dài.
Vậy nên, Âu Dương Cung mở miệng, cuối cùng vẫn là gật đầu đồng ý với lời của Tư Mãn Nguyệt. Khi hắn gật đầu bỗng nhiên cảm thấy trong lòng mình như có một tảng đá lớn đè lên, nhưng cảm giác đè nén này lại bởi vì tiếng cười vui vẻ của Tư Mãn Nguyệt nên bị hắn bỏ qua.
Chờ đến khi Tư Mãn Nguyệt cùng Phùng Chuyết và Mã Tiêu rời đi, Âu Dương Cung nhìn cô gái với sắc mặt tái nhợt vẫn ngồi yên trên mặt đất và Tụ Linh trận chưa được bày xong quanh nàng, im lặng một lát rồi mới chậm rãi ngồi xuống, từng chút từng chút chỉnh lại Tụ Linh trận.
Khi toàn bộ Tụ Linh trận sáng lên, Âu Dương Cung nhìn sắc mặt thiếu nữ trong vòng sáng dần trở nên an bình, thế nhưng trong lòng cũng cảm thấy tảng đá lớn đã nhẹ đi một chút, hắn thở dài một hơi.
Âu Dương Cung nghĩ, là đại sư huynh nội môn, hắn thật sự chưa đủ quan tâm đến vị tiểu sư muội này.
Sau này, sau này…
Lúc này Tư Mãn Nguyệt đã dẫn Phùng Chuyết và Mã Tiêu đến Vạn Phong Tuyệt Bích.
Vạn Phong Tuyệt Bích giống như tên gọi, là một vách núi cao vút chọc trời. Nhìn từ xa nó giống như một cây trúc cô đơn đứng thẳng tắp, là dãy núi hiểm trở nhất của Thanh Huyền môn.
Xung quanh vách núi có những tảng đá lớn nhỏ bị gió thổi thành không đồng nhất, từ dưới lên trên có không ít đệ tử Thanh Huyền môn đang khoanh chân ngồi trên các tảng đá.
Đây là một trong ba nơi tu luyện của Thanh Huyền môn.
Đồng thời cũng là nơi xử phạt đứng đầu Thanh Huyền môn.
Do đặc thù địa hình, xung quanh Vạn Phong Tuyệt Bích hình thành vô số trận gió công kích lạnh thấu xương, người thường không cách nào đứng cách vách núi một trăm mét. Người tu chân muốn leo lên, cũng phải sử dụng linh lực bảo vệ cơ thể mới có thể giữ được an toàn.
Dù là như thế, những người tu luyện dưới cảnh giới Trúc Cơ rất khó hình thành linh khí tuần hoàn trong cơ thể khi đến đây, cho nên người có thể đến chỗ này phần lớn là đệ tử Trúc Cơ trở lên, mọi người đều nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt hoặc thống khổ hoặc nhẫn nhịn.
Lúc này Mục Thiên Lưu đang ngồi trên một tảng đá ở giữa Vạn Phong Tuyệt Bích, bởi vì vị trí hắn ngồi cao hơn hầu hết các đệ tử khác, liếc mắt một cái đã bị ba người Tư Mãn Nguyệt nhìn thấy.
Tư Mãn Nguyệt nhìn thấy quần áo của Mục Thiên Lưu đã bị gió cắt ra vô số vết cắt nhỏ, trong mắt hiện lên một ít đau lòng, tay nàng ta chợt lóe, ném ra phi thuyền sư phụ cho, ngay lập tức đi đến trước mặt Mục Thiên Lưu.
“Thiên Lưu! Đệ chịu khổ rồi!”
Tư Mãn Nguyệt thở dài một tiếng: “Là Tiểu Tinh không tốt, không nỗ lực tu luyện làm đệ tức giận. Nhưng tỷ đã nói với đại sư huynh rồi, chỉ cần đệ ở chỗ này đủ nửa tháng là có thể ra ngoài, không cần ở đây ba tháng nữa.”
“Vậy đệ có vui chút nào không?”
Mục Thiên Lưu đang nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt không biết vì sao mà có vẻ giận dữ dữ tợn khi nghe được lời này đột nhiên mở to đôi mắt, trong mắt hắn bắn ra tia sắc bén:
“Thật nực cười!”
“Đây vốn là lỗi của đệ, đệ nên chịu phạt, loại chuyện trốn tránh trừng phạt hèn nhát như vậy, đệ vì sao phải vui mừng?”
Nụ cười trên mặt Tư Mãn Nguyệt đột nhiên cứng đờ.