Mục Thiên Lưu có chút sợ hãi trước ánh mắt quỷ dị của Tư Phồn Tinh.
Hắn đột nhiên phát hiện phế vật Tư Phồn Tinh hôm nay hơi lạ. Cảm giác thế nào ấy nhỉ?
Tựa như một người đi lạc lâu ngày cuối cùng cũng tìm được lối thoát, như một người khát nước đã lâu mới thấy ốc đảo…… Không, ánh mắt bỗng sáng ngời thậm chí còn mang theo nét sắc bén này giống thợ săn bị dã thú đuổi giết đã lâu, đột nhiên tìm được con dao đánh mất từ lâu.
Cuối cùng cũng có thể phản kích. Bị chính suy nghĩ của mình làm giật mình, sau đó lại bị chính nó chọc cười.
Gần như cả môn phái đều biết Tư Phồn Tinh rõ ràng linh căn thiên phú không tồi, nhưng tâm không tịnh, cũng chẳng thành thật, phế vật không chịu tu luyện cho hẳn hoi lại khiến hắn thấy có chút nguy hiểm ư?
Đây đúng là trò đùa buồn cười nhất hôm nay!
Mục Thiên Lưu mỉm cười, nụ cười trên mặt lập tức biến thành chán ghét và mỉa mai.
Quả nhiên sự tồn tại của Tư Phồn Tinh chính là nỗi sỉ nhục của Phi Nhạn Phong, nhập môn năm năm tu vi vẫn dừng ở Luyện khí tầng bốn, sao xứng với thân phận đệ tử thân truyền của sư phụ chứ!
Nếu không phải do nàng là muội muội ruột của Mãn Nguyệt tỷ, người như vậy cùng lắm cũng chỉ là đệ tử ngoại môn, thậm chí có khi còn là đệ tử tạp dịch vô năng sống tới già rồi chết. Rõ ràng nàng đang được hưởng lợi lại không biết trân trọng, nỗ lực tu luyện.
Sư phụ họ không tiện ra tay nên đành để tiểu sư đệ hắn đuổi gia hỏa không hiểu chuyện này đi. Phi Nhạn Phong chỉ cần năm đệ tử thân truyền ưu tú là đủ rồi!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Mục Thiên Lưu đột nhiên trở nên sắc bén.
Hắn trực tiếp nhảy qua cửa sổ vào căn phòng nhỏ của Tư Phồn Tinh, duỗi tay gọi ra một trận lưỡi dao gió sắc bén!
“Hôm nay ngũ sư tỷ nhìn hơi khác nhỉ? Tu vi có đột phá rồi à? Vậy để ta luận bàn với sư tỷ một chút giúp sư tỷ lĩnh ngộ sâu hơn nhé!”
“Suy cho cùng thì tu vi Luyện khí tầng bốn thực sự khó coi quá.”
Mục Thiên Lưu là nhân tố hiếm có sở hữu phong linh căn thuộc tính đơn mộc biến dị, ở Tu chân giới phổ biến toàn những kim mộc thủy hỏa thổ ngũ linh căn, tư chất kiểu này cũng coi là cấp bậc thiên tài hiếm có khó tìm. Nếu không hắn đã không được Lư đại trưởng lão thu làm đệ tử dưới trướng, cũng sẽ không vừa nhập môn một năm đã đột phá Luyện khí mười tầng đạt tới Trúc cơ.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Khi hắn phóng linh khí trong cơ thể ra, linh phong tựa nhưng những mũi dao sắc nhọn nhất lao về phía Tư Phồn Tinh!
Nếu là trước kia, phản ứng đầu tiên của Tư Phồn Tinh chính là mau chóng né tránh, tông cửa xông ra ngoài, vừa chạy vừa gọi đại sư huynh.
Như vậy ít nhất có thể bảo đảm nàng sẽ không bị trọng thương vì Mục Thiên Lưu không khống chế được đầu óc ra tay quá nặng.
Nhưng hôm nay, lúc Mục Thiên Lưu tấn công nàng, Tư Phồn Tinh lại cắn răng biến toàn bộ linh khí trong cơ thể thành linh lực hộ thể, liều mạng chống đỡ những lưỡi dao gió kia và lao thẳng tới trước mặt Mục Thiên Lưu!
Nguyên một tháng này Mục Thiên Lưu đã quen với việc lúc hắn ra tay, Tư Phồn Tinh sẽ phản ứng xoay người bỏ chạy, hôm nay thấy thái độ của Tư Phồn Tinh khác thường như vậy, không những không né tránh còn hung ác nhào về phía hắn, ngay cả thiên tài như hắn cũng có chút sững sờ.
Lúc hắn phản ứng lại định lùi ra sau thì đã muộn, Tư Phồn Tinh đã bổ nhào vào người hắn, hơn nữa vẻ mặt còn cực kỳ dữ tợn, nhưng cũng mang theo chút hưng phấn? Nàng dùng cơ thể đẩy ngã hắn, đồng thời vươn tay bóp chặt cổ hắn???
Mục Thiên Lưu nằm trên đất: “……?”
Nha đầu này ngốc thật đấy à? Nàng thật sự cho rằng có thể bóp chết hắn chỉ bằng sức tay ư?
Hơn nữa nàng còn quỳ gối trên bụng hắn?! Đầu gối ngươi đè bụng tiểu gia đau quá!
Cảm giác sững sờ qua đi, sự chán ghét và cơn giận trong lòng Mục Thiên Lưu đối với Tư Phồn Tinh đột nhiên lên tới đỉnh điểm, vẻ mặt hắn lập tức trở nên lạnh lùng lạ thường, tay phải đột nhiên nắm lại rồi buông ra, một xấp lưỡi dao gió màu xanh lục mang theo linh lực đáng sợ xoay tròn hỗn loạn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. ( truyện trên app T•Y•T )
Sau đó, Mục Thiên Lưu không chút do dự hung hăng giáng cơn gió xoáy ngưng tụ mười phần linh lực của hắn vào lưng Tư Phồn Tinh!
Tư Phồn Tinh lập tức cảm nhận được nguy hiểm khiến tóc gáy nàng dựng đứng.
Nhưng nàng không hề buông tay ra. Nàng gắt gao cắn răng hai mắt nhìn thẳng Mục Thiên Lưu khi xấp lưỡi dao gió màu xanh lục kia đánh úp nàng. Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, chỉ nháy mắt, hai mắt Tư Phồn Tinh chợt đỏ lên, một giọt nước mắt cứ thế chảy ra từ mắt nàng, xuyên qua khoảng cách giữa hai người, đáp xuống dưới mắt phải của Mục Thiên Lưu.
!
Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy như ngưng đọng lại một lúc lâu, đôi mắt hẹp dài của Mục Thiên Lưu đột nhiên mở lớn.
Hắn nhìn thiếu nữ ngồi trên người hắn rõ ràng cả người run rẩy vì sợ hãi nhưng vẫn mang vẻ mặt được ăn cả ngã về không bóp chặt cổ hắn không buông, trong đầu như có thứ gì đó nổ tung.
Chỉ trong chốc lát, trái tim hắn lập tức đập loạn xạ, khuôn mặt cũng lộ ra vẻ khiếp sợ khôn cùng.
Hắn đang làm gì thế này?!
Dù hắn có ghét nha đầu phế vật Tư Phồn Tinh này đến đâu thì nàng cũng là tiểu sư tỷ đồng môn của hắn mà!!
Sao hắn có thể dùng sát chiêu đối phó với nàng chứ?! Nàng mới Luyện khí tầng bốn!!
Mục Thiên Lưu kinh hãi lập tức thu lực, nhưng khi nãy hắn tấn công quá nhanh quá mạnh, dù hắn có liều mạng chịu đựng bị linh lực phản phệ mạnh mẽ hóa giải hơn nửa đòn tấn công, nhưng một phần nhỏ gió vẫn như chiếc dùi đâm thẳng vào lưng Tư Phồn Tinh.
Tư Phồn Tinh đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, vết máu đỏ tươi rơi xuống bắn lên cổ và cổ áo nàng cùng Mục Thiên Lưu.
Nhưng rõ ràng trong lúc chật vật thống khổ đến vậy, Tư Phồn Tinh miệng dính máu lại bất ngờ bật cười.
Mục Thiên Lưu quan sát màu đỏ tươi trên y phục xanh của thiếu nữ, lại nhìn dáng vẻ thiếu nữ dù miệng dính máu vẫn nở nụ cười xán lạn, toàn thân cứng đờ tại chỗ như vừa dính đòn nghiêm trọng.
Hắn cảm thấy con tim như bị giật mạnh, còn cảm thấy hình như đầu óc mình có vấn đề rồi.
Thế nhưng hắn lại cảm thấy dáng vẻ điên khùng của nha đầu này lại khiến người ta không thể rời mắt.
“Mục Thiên Lưu!!”
Đột nhiên một tiếng quát chói tai đánh thức Mục Thiên Lưu đang dại ra, Mục Thiên Lưu nghe tiếng quay đầu lại, liền thấy đại sư huynh Âu Dương Cung bừng bừng lửa giận.
“Ngươi đúng là khinh người quá đáng, dạy mãi không sửa!! Trọng thương đồng môn là tội lớn, ngươi định giết tiểu sư tỷ của ngươi à?!”
Lúc này Mục Thiên Lưu mới ý thức Tư Phồn Tinh bị trọng thương, khuôn mặt nhất thời lộ ra vẻ hoảng loạn, gần như run rẩy vươn tay ôm lấy Tư Phồn Tinh lung lay sắp đổ nói: “Đại sư huynh! Mau cứu tỷ ấy đi! Ta, ta không ngờ lại khiến tỷ ấy bị thương nặng thế…… Ta,”
Nhưng Âu Dương Cung lại trực tiếp duỗi tay ôm lấy Tư Phồn Tinh, vung tay áo đẩy mạnh Mục Thiên Lưu ra, gương mặt luôn dịu dàng lúc này lại vô cùng sắc bén: “Ngươi nhiều lần ra tay trọng thương đồng môn, vẫn là sư tỷ đồng môn tu vi không bằng ngươi. Không cần sư phụ ra mặt, ta có thể trực tiếp xử phạt ngươi! Trong ba tháng kể từ hôm nay, ngươi phải đến Vạn Phong Tuyết Bích tự kiểm điểm ăn năn cho ta, ngươi có chịu không?!”
Hai mắt Mục Thiên Lưu vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Tư Phồn Tinh, tay phải nắm chặt.
“Ta đi! Đại sư huynh, huynh mau trị liệu cho tỷ ấy đi, tỷ, tỷ ấy yếu quá, ta có thu sức cũng chưa chắc tỷ ấy…”
Âu Dương Cung ôm Tư Phồn Tinh xoay người rời đi.
“Không cần ngươi nhiều lời ta cũng sẽ dốc toàn lực chữa thương cho muội ấy!”
Khi Âu Dương Cung ôm Tư Phồn Tinh xoay người, Tư Phồn Tinh cố giữ ý thức mới mỉm cười nhắm mắt lại, cho phép bản thân ngất đi.
Tuy nhiên trước khi ngất xỉu, điều Tư Phồn Tinh nghĩ đến là…
Hẳn là giọt nước mắt kia cũng ảnh hưởng tới cả đại sư huynh, nếu không trước đó nàng cũng từng bị Mục Thiên Lưu đánh trọng thương một lần, nhưng đại sư huynh không giận tới nỗi phạt Mục Thiên Lưu tới Vạn Phong Tuyết Bích.
Thế nên tuy hơi thảm, nhưng nước mắt mẹ nó đúng là may mắn thật, một mũi tên trúng hai con nhạn!!!
Đáng giá!