Trong lòng Tư Phồn Tinh lạnh buốt vì mưa lớn, nhưng đầu óc lại minh mẫn hơn bao giờ hết.
Nàng hít sâu lau sạch nước mưa trên mặt, quyết định sau khi quay về sẽ bắt đầu làm thí nghiệm.
Ngay khi nàng vừa xoay người, một tia sét màu tím bỗng xẹt qua không trung, hung hăng đánh xuống hồ Lạc Tinh!
Tia sét gây ra tiếng vang lớn và sóng nước khổng lồ khiến bầy Băng Linh ngỗng bên hồ sợ hãi vỗ cánh kêu quạc quạc, cũng khiến Tư Phồn Tinh hoảng hốt giật mình, nàng vừa quay đầu liền bị nước hồ bắn đầy mặt.
Trong làn sóng nước nổ tung, Tư Phồn Tinh mơ hồ nhìn thấy một bóng người bán trong suốt hiện ra trong hồ. Nhưng lúc nàng cẩn thận nhìn lại, trong hồ Lạc Tinh chỉ toàn bọt nước dâng trào và gợn sóng rung chuyển, đâu có bóng người nửa trong suốt nào đâu?
Tư Phồn Tinh có chút khó hiểu nghiêng đầu, dừng một lúc rồi lắc đầu xoay người rời đi.
Đối với nàng bây giờ, mọi thứ khác đều không quan trọng. Nàng muốn mau chóng quay về, thử nghiệm xem rốt cuộc nước mắt có phải khả năng sống sót của nàng không.
Sau khi nàng rời đi, bóng dáng một thanh niên dần dần xuất hiện trên mặt hồ Lạc Tinh giữa những đợt sóng trào. Chỉ là dáng vẻ của hắn có chút kỳ quái, dường như hắn không có thực thể, toàn thân được ngưng tụ từ quang mang màu vàng nhạt nhạt, hệt như linh hồn vậy.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Hắn nhìn về phía Tư Phồn Tinh rời đi, rồi nhìn cơ thể trong suốt của mình. Đầu tiên hắn thấp thấp cười tự giễu, sau đó hắn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh băng nhìn chăm chăm cả ngọn Thanh Huyền sơn, bỗng nhiên chuyển sang đáng sợ.
“Không vội…… Không vội……”
“Ta tỉnh lại rồi, ta…… có rất nhiều kiên nhẫn và…… thời gian.”
Tư Phồn Tinh mau chóng về tới Phi Nhạn Phong trên Thanh Huyền sơn.
Phi Nhạn Phong là động phủ của nàng, Tư Mãn Nguyệt và sư phụ Lư Mục Dương, cũng là ngọn núi có linh khí nồng đậm nhất và có môi trường tốt nhất của Thanh Huyền sơn.
Sư phụ Lư Mục Dương là người đứng đầu ba vị trưởng lão của Thanh Huyền sơn, tu vi Hóa thần sơ kỳ. Nghe nói ông không trở thành chưởng môn chân nhân là vì ông say mê tu luyện, lười quản lý công việc trong nhà nên liền làm đại trưởng lão của môn phái tọa trấn tứ phương.
Dưới trướng Lư Mục Dương có sáu đệ tử, bốn nam hai nữ.
Bắt đầu từ đại sư huynh Âu Dương Cung, theo thứ tự là nhị sư huynh Phùng Chuyết, tam sư huynh Mã Tiêu, và tiểu sư đệ Mục Thiên Lưu.
Ở giữa là tỷ tỷ nàng Tư Mãn Nguyệt và nàng, xếp thứ tư và thứ năm.
Theo lý nàng dù thế nào cũng coi như là đệ tử tiểu sư muội trên núi, đáng tiếc nàng không được nhận sủng ái như tiểu sư muội ở các ngọn núi khác, trong bốn vị sư huynh đệ, bao gồm cả tiểu sư đệ Mục Thiên Lưu đều chỉ yêu thương tứ muội Tư Mãn Nguyệt.
Đại sư huynh Âu Dương Cung còn đỡ hơn chút, có lẽ là do làm đại sư huynh, có ý thức trách nhiệm, tuy vẫn chịu ảnh hưởng thiên vị của hào quang, nhưng lúc Tư Mãn Nguyệt đi vắng, hắn vẫn sẽ chăm sóc nàng đôi chút. ( truyện trên app T•Y•T )
Nhưng lão nhị Phùng Chuyết, lão tam Mã Tiêu và lão lục Mục Thiên Lưu, luôn thay đổi cách thức nhằm vào nàng, còn cố tình tìm lý do kêu đó là quang minh chính đại nữa.
Nghĩ tới đây Tư Phồn Tinh lại quen thói thở dài, lại quen thói tính an ủi bản thân không nên so đo với đám não tàn. Nàng nhìn quanh sân, không thấy ai, mới bước nhanh về căn phòng nhỏ ở rìa của mình.
Sau khi vào đến nhà, nàng mới thả lỏng đôi chút.
Sau đó nàng ngồi trên chiếc ghế nhỏ của mình liền suy nghĩ nên kiểm tra thế nào?
Nàng nhớ rõ ở bên hồ, nàng tóm được cổ con Băng Linh ngỗng đang cằn nhằn kia, quăng vài lần, sau đó suy nghĩ định đập con ngỗng xuống đất và kết liễu nó, nàng bị đàn ngỗng tấn công, không nhịn được rơi nước mắt, sau đó hình như nước mắt…… rơi xuống đầu con ngỗng đầu đàn đó thì phải?
Tư Phồn Tinh tay phải chống cằm, càng nhớ lại sắc mặt càng rối rắm.
Không phải chứ……
Chẳng lẽ sau này mỗi khi nàng muốn khởi động đại pháp “Trị liệu nước mắt” là phải bóp cổ người ta, đập xuống đất, rồi tìm cách rơi nước mắt xuống đầu người ta à?
Nếu đúng là vậy thì chẳng phải việc thực hiện đại pháp hóa giải hào quang sẽ có chút khó khăn hay sao?
Tư Phồn Tinh vươn tay ra, nhìn qua nhìn lại, nàng cảm thấy bàn tay này quá mềm mại mảnh khảnh, cùng lắm chỉ tóm được cổ ngỗng thôi, muốn tóm cổ người thực sự hơi khó.
Sau đó Tư Phồn Tinh bỗng duỗi tay đấm mạnh xuống bàn, một lát sau, cái bàn không chút xê dịch, sắc mặt nàng có chút tái xanh.
“Ha ha ha trời ơi, Tư Phồn Tinh này, ngươi ngốc quá đấy! Đừng bảo là ngươi định học thuật pháp một tay chẻ đá của nhị sư huynh nhé? Ngươi không thấy tu vi của ngươi thấp đến mức nào à! Nhập môn năm năm đến Trúc Cơ kỳ còn chưa đạt được nữa, nếu ta là ngươi, ta đã trực tiếp tự mình xin ra khỏi môn phái rồi, sư phụ mất hết mặt mũi vì ngươi đấy!”
Tư Phồn Tinh thu tay lại, xụ mặt quay đầu nhìn về phía cửa sổ trong căn phòng nhỏ của mình. Quả nhiên có một tên xấu xa mặt đầy vẻ trào phúng nằm bò ra cửa sổ cười.
Người tới chính là tiểu đệ tử Mục Thiên Lưu thuộc môn hạ của sư phụ Lư Mục Dương. Mười bảy tuổi, mới nhập môn một năm đã đạt tu vi Trúc Cơ tầng ba rồi.
So với ngũ sư tỷ như nàng có khi còn mạnh hơn tận một cảnh giới.
Đúng là càng so càng bực.
Có lẽ là do tiểu tử này là tiểu đệ vừa thật lòng mến mộ Tư Mãn Nguyệt lại vừa có tài, lại là vai phụ trợ công, cả ngọn núi này, hắn là người hay tìm nàng gây rắc rối nhất.
Đến mức hầu như ngày nào nàng cũng gặp tiểu sư đệ.
Đáng tiếc ngày nào gặp nhau cũng là mỉa mai và bất ngờ, trong số lần đụng mặt Mục Thiên Lưu, Tư Phồn Tinh bị thương ít nhất là ba lần, trọng thương một lần.
Lần nào Mục Thiên Lưu cũng kêu hắn không cố ý, Tư Phồn Tinh cũng thật sự tin hắn không cố ý….bởi lúc nàng bị thương, nàng có thể thấy sự khiếp sợ, ảo não và cảm giác bất lực kinh khủng trong mắt tiểu tử này.
Chỉ là loại cảm xúc bình thường này kéo dài quá ngắn, sau khi Tư Mãn Nguyệt nói với hắn mấy câu, hắn cũng không buồn để ý nữa.
Bởi đây chính là một tên não tàn không biết kiềm chế, hơn nữa tiểu tử này vốn được định sẵn là trợ công rơi lệ cầu mà không được rồi, Tư Phồn Tinh cảm thấy nàng không cần so đo với gia hỏa xui xẻo này, thế nhưng ngày nào cũng gặp rất phiền.
Nhưng hôm nay Tư Phồn Tinh thấy Mục Thiên Lưu xấu xa hàng ngày tới tìm mình, đột nhiên thấy tiểu tử này cũng không phiền tới mức đó.
Nàng nhìn tay mình rồi nhìn cổ Mục Thiên Lưu, nheo mắt tự hỏi.
Nàng phải làm thế nào mới có thể một phát bóp chặt cổ tiểu tử này, rồi nhỏ nước mắt xuống đầu hắn đây?
Mục Thiên Lưu: “……?”
Sao hắn lại đột nhiên thấy cổ hơi lạnh nhỉ?