“……Quạc?”
Sự im lặng hoàn toàn chỉ tồn tại trong nháy mắt, thậm chí giống như ảo giác.
Rất mau, con ngỗng trắng trong tay Tư Phồn Tinh liền lắc đầu, bắt đầu kịch liệt giãy giụa.
“Quạc quạc quạc! Quạc quạc quạc quạc quạc!!!”
Làm gì vậy, định làm gì thế?! Nhặt trứng thì nhặt trứng thôi, bóp cổ hả, ngươi định chống đối tất cả một trăm linh tám con ngỗng của Thanh Huyền sơn hả?! Còn không mau buông con ngỗng ra? Nếu ngươi còn không buông nó ra, nó sẽ bắn quả cầu băng về phía ngươi đấy!
Lúc ngỗng trắng hoàn hồn, âm thanh của thế giới cũng quay trở lại.
Tư Phồn Tinh cũng tỉnh táo lại.
Nàng có chút khó hiểu nhìn con ngỗng trong tay một chút, lại nhìn đàn ngỗng xung quanh dùng đôi mắt đen láy bé tí trừng mắt nhìn nàng, vỗ cánh, nàng tạm dừng ba giây, thăm dò để con Băng Linh ngỗng xuống đất.
Sau đó, con ngỗng đầu đàn ban nãy đuổi nàng dữ dội nhất không chút khách khí vỗ cánh phành phạch với nàng, nó ngẩng đầu, dưới ánh mắt đề phòng của Tư Phồn Tinh, nó khinh thường xoay người hướng mông về phía nàng, nghênh ngang vỗ cánh rời đi.
Ngay cả tư thế nó bước đi cũng mang theo cảm giác lão đại ngỗng.
Mà đám Băng Linh ngỗng phía sau con ngỗng đầu đàn cũng học theo lão đại chúng, vỗ cánh, ngẩng cao đầu, xoay người chổng một đống mông ngỗng về phía Tư Phồn Tinh, như thể đám ngỗng vừa nãy tấn công nàng không phải chúng vậy.
Tư Phồn Tinh có phần ngơ ngác nhìn khung cảnh một trăm linh tám con ngỗng yên lặng rời đi.
Nàng quả thực không ngờ việc chữa khỏi căn bệnh não tàn và chứng điên loạn tập thể của đàn ngỗng này lại dễ dàng, thậm chí còn thần kỳ đến vậy, không thuốc mà cũng khỏi được sao?
Rốt cuộc vừa rồi xảy ra chuyện gì thế?!
Rốt cuộc thứ gì đã cứu vớt đầu óc đàn ngỗng đó vậy!
Tư Phồn Tinh bắt đầu điên cuồng suy nghĩ và nhớ lại, hận không thể chậm rãi tua lại từng khung hình đã xảy ra trước đó.
Tư Phồn Tinh vừa cố gắng hồi tưởng, đồng thời theo bản năng nhìn về phía bên kia hồ.
Đầu óc đàn ngỗng kia khôi phục bình thường rồi, vậy…… Có phải sư huynh đệ tỷ muội bọn họ cũng bình phục rồi không?
Tại vì ban nãy tiếng cười nhạo biến mất rồi mà!
Tuy nhiên hiện thực lại khiến người ta thất vọng.
Tư Phồn Tinh dễ dàng thấy được mấy người sư huynh đệ tỷ muội bên kia hồ, cũng thấy rõ vẻ mặt và ánh mắt của họ.
Tuy bọn họ không còn cười nhạo nàng nữa, nhưng họ vẫn nhìn nàng với ánh mắt lạnh nhạt như cũ, thậm chí là chán ghét, như thể nàng không nên ở đây làm vướng mắt họ. Mà đến cả ánh mắt “tỷ tỷ ruột” của nàng, Tư Mãn Nguyệt đứng giữa bọn họ nhìn về phía nàng cũng càng thêm lạnh giá.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Tư Phồn Tinh: “……”
Thấy đám người Tư Mãn Nguyệt lạnh nhạt rời đi, Tư Phồn Tinh có chút tự giễu thở dài.
Nàng mơ mộng hão huyền quá, người kia chính là đứa con của trời trong thế giới này, hào quang nữ chính sao có thể bị phá hủy dễ dàng vậy được.
Thậm chí Tư Phồn Tinh còn nghi ngờ sự thay đổi vừa rồi của đàn ngỗng chỉ là trùng hợp mà thôi.
Nhưng nàng lại mau chóng lắc đầu, không không không. Tình huống vừa rồi chắc chắn không phải trùng hợp. Đàn ngỗng thay đổi quá rõ, dù Băng Linh ngỗng có linh trí nhất định thì cũng không thể thay đổi sắc mặt đột ngột hay xử lý cảm xúc như con người được. Chúng chỉ biết làm theo bản năng cùng thói quen nhận tri hành động, không dễ dàng thay đổi.
Cũng giống như khi phái đệ tử khác đi lấy trứng, Băng Linh ngỗng sẽ không tấn công, thậm chí còn há miệng đòi ăn. Bởi Băng Linh ngỗng biết đây là đệ tử Thanh Huyền môn, là người nuôi chúng. Chỉ cần không bắt chúng lại làm ngỗng quay, ngỗng sẽ không phản ứng gì cả.
Đây mới là thói quen nhận tri của linh ngỗng.
Mà sở dĩ nàng bị đàn ngỗng công kích và chán ghét, có lẽ là do Tư Mãn Nguyệt từng cho ngỗng ăn, đàn ngỗng đã bị “Hào quang não tàn người gặp người yêu” của Tư Mãn Nguyệt ảnh hưởng, chúng thích Tư Mãn Nguyệt, thì đương nhiên theo bản năng chúng sẽ không ưa nàng.
Đây có thể xem như là “Cảm xúc bản năng” sau khi đầu óc bị hào quang ảnh hưởng.
Hai ngày đầu vẫn ổn, Tư Mãn Nguyệt không ở gần đây. Tuy đàn Băng Linh ngỗng không ưa Tư Phồn Tinh, nhưng cũng không có hành động gì.
Nhưng hôm nay Tư Mãn Nguyệt đứng bên kia hồ, sức mạnh hào quang tăng vọt, Băng Linh ngỗng không chịu nổi sự bất mãn với nàng nữa, trực tiếp tấn công nàng.
Linh thú càng dễ bị cảm xúc điều khiển, những cảm xúc bản năng như vậy sẽ tồn tại rất lâu.
Nhưng vừa rồi rõ ràng Tư Mãn Nguyệt vẫn ở bên hồ, đàn Băng Linh ngỗng lại ngừng tấn công, thậm chí còn nhìn nàng như nhìn đệ tử nhặt trứng bình thường mấy lần rồi rời đi!
Đây không thể nào là trùng hợp được.
Tư Phồn Tinh hai mắt trống rỗng cứ đứng tại chỗ nhớ lại tất cả mọi chuyện lúc nãy.
Nhất định có gì đó đã thay đổi đàn ngỗng.
Nàng phải tìm cho bằng được nguyên nhân khiến chúng thay đổi, Tư Phồn Tinh nghĩ vậy.
Nguyên nhân này chính là mấu chốt để nàng sống yên bình ở thế giới này, thậm chí ngược gió lật kèo tìm được khả năng sống sót!
Ào.
Những hạt mưa lớn bất chợt từ trên trời rơi xuống.
Rơi xuống cơ thể vốn đã chật vật của Tư Phồn Tinh.
Ngay sau đó, như một tia chớp xé toạc sự hỗn loạn, Tư Phồn Tinh nhớ tới những giọt nước mắt nàng đã rơi trong lúc nàng phẫn nộ và uất ức vô cùng. ( truyện trên app T Y T )
Dường như khi nước mắt rơi, tất cả đều yên lặng.
“…… Ha, chắc là không có chuyện đó đâu nhỉ?”
Tư Phồn Tinh nhìn hạt mưa trên trời lẩm bẩm, nhưng chẳng mấy chốc lại bật cười.
Rốt cuộc có phải những giọt nước mắt ấy không, chẳng phải nàng chỉ cần quay về thử lại là được rồi sao? Dù sao ngày nào cũng có người tới gây rối, không thiếu vật thí nghiệm đâu.
Dù không phải những giọt nước mắt đó thì những chuyện xảy ra hôm nay cũng đủ chứng minh hào quang Marry Sue không phải không thể phá rồi, chỉ việc này thôi cũng đủ khiến nàng vui vẻ thống khoái cười to một trận!
Do mây đen mưa lớn đột ngột kéo tới, bầu trời liền trở nên u ám, nhưng Tư Phồn Tinh đứng dưới trời mây u ám bên hồ lại cười cực kỳ xán lạn. Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt giăng đầy mây đen, lại vui mừng như thấy khung trời lộng lẫy đầy sao sau khi mây tan.
Niềm vui ấy khiến khuôn mặt u tối vì bị bắt nạt nhiều năm cuối cùng cũng lộ ra phần nào vẻ đẹp đáng kinh ngạc vốn có.
Băng Linh ngỗng đầu đàn yên vị trong chuồng cỏ cách đó không xa nhìn nhìn thoáng nữ tu nổi điên cười to dưới mưa mà lắc đầu.
Ha, lại thêm một kẻ tu luyện nhiều quá đâm ra ngốc rồi.
Mà dưới đáy hồ nơi Tư Phồn Tinh đứng, tựa hồ cảm nhận được gì đó, một đôi mắt ngủ say đã lâu chậm rãi mở ra.
Chỉ liếc mắt một cái, toàn bộ thế gian trong màn mưa đều in trong mắt hắn.
Thiếu nữ đang điên cuồng tươi cười vui sướng dưới bầu trời ảm đạm kia cũng lọt vào mắt hắn.
A.
Nụ cười này thú vị thật.
Thanh niên nghĩ.
Hệt như cọng cỏ dại bị tảng đá lớn đè chặt, dù không có đường sống, nó vẫn muốn liều mạng sinh trưởng, muốn xuyên thủng bầu trời tối tăm trên đầu.
Dường như hắn cũng từng trải qua loại cảm xúc này, chỉ là hắn đã say ngủ lâu lắm rồi, đến mức hắn quên mất hắn vẫn tồn tại, vẫn sống dưới bầu trời tối mù này, vẫn chưa hoàn thành những chuyện hắn phải liều mạng hoàn thành.
Thanh niên nằm dưới đáy hồ Lạc Tinh lại ngẩng đầu nhìn bên trên mặt hồ như thể muốn nhìn lại nụ cười của thiếu nữ bên hồ lần nữa. Sau đó chậm rãi nhắm mắt.