Sau khi Địch Ngọc rời đi, Hạ Chi Lẫm lại ngã xuống giường, mơ mơ màng màng ngủ đến hơn 9 giờ sáng hôm sau.
Khi tỉnh dậy, anh phát hiện một loạt cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là từ người ở viện nghiên cứu NC.
Hạ Chi Lẫm vội vàng gọi lại.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, đầu dây bên kia là giọng nữ trung niên quen thuộc:
"Chi Lẫm, sao em không nghe điện thoại vậy?"
"Cô ơi, thật xin lỗi... Em dậy muộn." Hạ Chi Lẫm giải thích.
Người đang nói là Chu Tử Lam, cô giáo của Hạ Chi Lẫm, một Beta nữ và cũng là chuyên gia trong nghiên cứu về loại thuốc thư giản.
"Cô còn tưởng em bị ốm nữa, không có chuyện gì thì tốt rồi," Chu Tử Lam thở phào nhẹ nhõm. "Chu Hiên còn định qua nhà em để xem có chuyện gì xảy ra, sợ em ở nhà một mình có vấn đề."
Hạ Chi Lẫm: "Làm mọi người lo lắng rồi. Em là Alpha, có thể xảy ra chuyện gì."
"Hôm nay em cứ ở nhà nghỉ ngơi đi. Hạng mục sắp kết thúc rồi, cô sẽ để Chu Hiên và Tiểu Hàn lo liệu nốt phần cuối."
"Vâng." Hạ Chi Lẫm đồng ý.
"À, tuần sau có lãnh đạo tới thị sát. Cô muốn em phụ trách phần giới thiệu về hạng mục. Mấy ngày tới em chuẩn bị một chút, điều chỉnh lại tinh thần cho tốt."
"Em hiểu rồi."
Sau khi báo cáo mình ổn, Hạ Chi Lẫm đoán những người khác sẽ không gọi điện đến nữa.
Anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi, không còn tâm trạng nấu ăn. Anh lấy vài miếng bánh mì từ tủ lạnh, không thèm hâm nóng mà ăn qua loa vài miếng cho xong bữa, rồi tiếp tục ngã người xuống giường ngủ tiếp.
Ngủ đến tận chiều, cuối cùng anh cũng cảm thấy cơ thể hồi phục được chút sức lực.
Hạ Chi Lẫm chỉnh đốn lại tinh thần, gọi điện cho Giang Diên.
"Chuyện gì vậy? Địch Ngọc có vấn đề gì sao?" Giang Diên vừa bắt máy đã hỏi ngay tình hình của Địch Ngọc.
Nghe tên người kia, Hạ Chi Lẫm lập tức cảm thấy khó chịu, giọng trở nên lạnh lùng:
"Hắn không sao cả. Đi rồi."
"Vậy cậu gọi cho tôi làm gì?"
"Tôi... tôi muốn hỏi cậu vài vấn đề." Hạ Chi Lẫm có chút khó mở miệng.
"Ôi dào, khách khí với tôi làm gì! Cậu cứ hỏi, tôi biết gì sẽ nói hết." Giang Diên nhiệt tình trả lời, có chút tò mò vì Hạ Chi Lẫm vốn lạnh lùng, ít khi chủ động tìm mình.
"Về phẫu thuật rửa sạch tuyến thể..."
"Hả? Gì cơ!" Giang Diên sửng sốt, gần như hét lên: "Hạ Chi Lẫm, có phải cậu đánh dấu một Omega nào đó không? Là cậu sư đệ kia của cậu hay ai khác? Không lẽ cậu định bội tình bạc nghĩa?"
"Không phải." Hạ Chi Lẫm cau mày, giọng trầm xuống.
Anh đã biết trước Giang Diên sẽ phản ứng như vậy.
Hạ Chi Lẫm ngừng lại một chút, cố gắng khiến giọng nói của mình nghe thật bình tĩnh, không chút cảm xúc dao động:
"Giang Diên... Tôi bị đánh dấu."
Đầu dây bên kia im lặng trong giây lát. Giang Diên gần như không thể tiếp nhận nổi thông tin chấn động này.
Hắn như bị sét đánh, kinh ngạc đến mức há hốc miệng.
Hạ Chi Lẫm?
Bị đánh dấu?
Hạ Chi Lẫm bị đánh dấu?
Hạ Chi Lẫm không phải Alpha sao? Làm thế nào mà anh lại bị đánh dấu?
Một Alpha bị Enigma đánh dấu...
!!!
Ánh mắt Hạ Chi Lẫm trở nên u ám. Ngón tay cầm điện thoại hơi siết lại, các đốt ngón tay dần trắng bệch.
Sự im lặng kéo dài đến hai phút.
Cuối cùng, Giang Diên hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ giọng bình tĩnh để hỏi:
"Là... là Địch Ngọc?"
"Ừm."
"Chết tiệt!" Giang Diên kích động, giọng nói đầy vẻ không thể kiềm chế được sự kinh ngạc, không nhịn được chửi thề:
"Hạ Chi Lẫm, cậu... a ¥%#*¥!"
"Đừng nói bậy." Hạ Chi Lẫm lạnh lùng cắt ngang lời hắn.
Nghe vậy, Giang Diên theo phản xạ đưa tay che miệng, như thể ánh mắt trách móc của Hạ Chi Lẫm đang đổ dồn về phía mình.
"Vậy cậu tính làm gì đây?"
"Tiến hành phẫu thuật rửa sạch tuyến thể." Thanh âm Hạ Chi Lẫm lạnh nhạt, ngữ khí chắc chắn.
Bệnh viện nơi Giang Diên làm việc là bệnh viện tư hàng đầu ở Lâm Thành, không chỉ có nguồn lực y tế tốt mà còn đảm bảo tính bảo mật cao.
"Không, chuyện này... Chi Lẫm, tốt nhất là cậu nên đến bệnh viện của bọn mình để làm một cuộc kiểm tra toàn diện. Tôi sẽ sắp xếp cho cậu gặp chủ nhiệm khoa chuyên về Alpha giỏi nhất."
Giang Diên vẫn còn hoang mang.
Chuyện một Alpha bị đánh dấu là cực kỳ hiếm gặp, có thể nói trăm năm mới xảy ra một lần. Vậy mà lại tình cờ xảy ra ngay với người quen của hắn.
Cái "kỳ tích" trong giới y học này, hắn nhất định không muốn bỏ lỡ.
Phải tận mắt chứng kiến mới được!
——
Sáng hôm sau, Hạ Chi Lẫm theo đúng lịch hẹn của Giang Diên đến bệnh viện.
Giang Diên tranh thủ thời gian, cùng anh đến phòng khám chuyên khoa Alpha.
Bác sĩ là một người đàn ông trông khoảng 50-60 tuổi, dáng vẻ điềm tĩnh.
“Trước tiên cần xét nghiệm máu để kiểm tra tình trạng pheromone,” Bác sĩ nói, đưa cho Giang Diên một tờ phiếu yêu cầu xét nghiệm.
Giang Diên nhìn qua Hạ Chi Lẫm đứng bên cạnh, trên mặt thoáng hiện ý cười khó hiểu.
“Cậu muốn nói gì?” Hạ Chi Lẫm liếc nhìn Giang Diên, cảm thấy ánh mắt hắn có chút kỳ lạ.
“Không.” Giang Diên lắc đầu.
Hắn chỉ thấy hôm nay Hạ Chi Lẫm ăn mặc… có chút giống như đang chuẩn bị làm việc gì mờ ám.
Hắn chỉ là cảm thấy hôm nay Hạ Chi Lẫm ăn mặc…
Giống như muốn đi làm ăn trộm.
Quần đen, áo khoác đen, giày thể thao đen, đội thêm mũ lưỡi trai đen và còn mang khẩu trang đen.
Hận không thể đem toàn thân bao vây đến kín mít.
Bộ đồ đen ấy đối lập rõ rệt với làn da tái nhợt lộ ra ở cổ và cổ tay, nơi thấp thoáng dấu vết bệnh trạng.
Dáng người cao ráo, thẳng tắp, cộng thêm khí chất lạnh lùng và nghiêm nghị, lại càng khiến anh nổi bật trong đám người.
Giang Diên cười thầm, cảm thấy thú vị: Xem ra lần này Hạ Chi Lẫm bị dọa không nhẹ rồi.
“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó,” Hạ Chi Lẫm liếc Giang Diên một cái, giọng lạnh nhạt.
“Tôi nói thật nhé, Tiến sĩ Hạ. Không biết lại còn tưởng cậu đến bệnh viện để làm giao dịch phi pháp gì đó,” Giang Diên trêu chọc, “Cậu có biết ăn mặc như vậy càng dễ thu hút sự chú ý không?”
Hạ Chi Lẫm theo phản xạ nhìn lại bộ quần áo của mình nhưng không thể cãi lại.
Rất nhanh, việc lấy máu xét nghiệm được hoàn thành.
“Kết quả nhanh nhất cũng phải 20 phút nữa mới có. Cậu muốn qua văn phòng tôi ngồi đợi không?” Giang Diên vừa nói vừa dẫn Hạ Chi Lẫm đến văn phòng của mình.
“Cậu không cần làm việc sao?”
“Bệnh viện chúng tôi làm theo lịch hẹn trước, hôm nay tôi không có nhiều bệnh nhân lắm.” Giang Diên nhìn đồng hồ, “Mười rưỡi mới có một ca, còn hơn một tiếng nữa, tôi rảnh để đi cùng cậu kiểm tra.”
Thay vì dẫn Hạ Chi Lẫm đến phòng khám của mình, Giang Diên đưa anh sang phòng nghỉ kế bên.
“Tôi rất tò mò, làm thế nào mà Địch Ngọc lại có thể đánh dấu cậu?” Giang Diên đưa một ly nước ấm cho Hạ Chi Lẫm.
Hạ Chi Lẫm không muốn trả lời câu hỏi này, liền lảng tránh, “Chỉ là ngoài ý muốn thôi.”
“Sau khi bị thương, pheromone của anh ta hỗn loạn à?”
“Ừ.”
Sắc mặt Giang Diên trầm xuống, nói: "Cậu suy nghĩ kỹ chưa? Nếu không thực hiện phẫu thuật rửa sạch tuyến thể, cậu định làm gì bây giờ?"
"Chỉ là đánh dấu tạm thời, cuối cùng cũng sẽ mất hiệu lực."
"Nhưng pheromone của Enigma có ảnh hưởng rất mạnh. Nếu trong kỳ động dục mà không có pheromone của anh ta để trấn an, cậu sẽ không chịu nổi."
Ánh mắt Hạ Chi Lẫm lạnh lẽo. Trước đây, anh đã nghiên cứu kỹ mọi thông tin liên quan đến việc bị Enigma đánh dấu nên những điều Giang Diên nói, anh đều biết rõ.
Mọi tài liệu đều khẳng định: Một Alpha bị Enigma đánh dấu thì gần như không thể kháng cự lại pheromone của đối phương, điều duy nhất có thể làm là chấp nhận sự thật.
Nhưng Hạ Chi Lẫm không thể chấp nhận điều đó.
Anh cảm thấy chuyện này thật vô lý!
Chỉ vì bị pheromone ràng buộc mà phải quyết định người bạn đời cả đời của mình sao?
Thật nực cười!
Anh không tin pheromone có sức mạnh lớn đến vậy, hơn nữa anh là một Alpha, thể chất vượt trội hơn Omega rất nhiều. Cho dù phải chịu đựng đến cùng, anh vẫn sẽ vượt qua được. Tệ nhất thì cũng chỉ là rơi vào trạng thái mất kiểm soát và tự làm tổn thương bản thân.
"Dù thế nào, cậu cũng phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất"
Trường hợp Alpha bị Enigma đánh dấu quá hiếm gặp, y học lâm sàng gần như không có nghiên cứu đủ sâu về việc rửa sạch tuyến thể của Alpha.
Bệnh viện này hàng chục, thậm chí cả trăm năm chưa từng gặp trường hợp nào như vậy. Huống hồ, lần này lại là một Alpha phải thực hiện phẫu thuật rửa sạch tuyến thể...
Nói ngắn gọn, ngay cả những bác sĩ chuyên khoa Alpha cũng không dành nhiều thời gian nghiên cứu lĩnh vực này nên kinh nghiệm lâm sàng rất hạn chế và nguy cơ nguy hiểm trong phẫu thuật sẽ cực kỳ cao.
"Thật sự không còn cách nào khác. Nếu không, cậu thử sống cùng Địch Ngọc một thời gian xem sao?"
Hạ Chi Lẫm nhìn Giang Diên với ánh mắt không thể tin nổi:
"Không bao giờ!"
Câu trả lời của Hạ Chi Lẫm vẫn dứt khoát như vậy.
Giang Diên không nói đùa. Hắn đang nghiêm túc đưa ra lời khuyên.
Khác với Hạ Chi Lẫm, Giang Diên tin tưởng vào sức mạnh của pheromone.
Cũng giống như người ta có thể bị hấp dẫn ngay từ cái nhìn đầu tiên do ảnh hưởng của hormone, pheromone là công cụ trực giác tự nhiên giúp con người cảm nhận. Hơn nữa, pheromone có mối liên hệ chặt chẽ với gen, não bộ, hệ thần kinh và máu khiến sự hấp dẫn do nó mang lại càng chính xác và sâu sắc hơn.
Thấy thái độ của Hạ Chi Lẫm vẫn kiên quyết, Giang Diên chỉ có thể thở dài, không nói gì thêm.
Rất nhanh sau đó, bác sĩ chuyên khoa Alpha gửi kết quả xét nghiệm cho Giang Diên.
Giang Diên quay sang Hạ Chi Lẫm:
"Kết quả có rồi, chúng ta qua xem đi."