Không biết qua bao lâu, Hạ Chi Lẫm bị cơn đau nhức khắp người đánh thức.

Anh chậm rãi mở mắt, nhìn trần nhà màu trắng xám phía trên dường như đang chao đảo, lung lay như sắp sập.

Cả người đau nhức, vùng tuyến thể sau gáy nóng rát, còn cảm giác bất thường phía sau khiến anh không thể phủ nhận rằng mình đã bị đánh dấu.

Kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này đang nằm ngay bên cạnh anh.

Địch Ngọc, tên "mặt người dạ thú," ngủ say, hơi thở đều đặn, lồng ngực phập phồng theo nhịp.

Rốt cuộc, mọi chuyện vẫn thành ra thế này.

Hạ Chi Lẫm khẽ cử động thân mình nhưng toàn thân lẫn tứ chi chỉ cảm thấy rã rời, hoàn toàn không còn chút sức lực nào, ngay cả việc nhấc chăn cũng bất lực.

Đến cả một ngón tay cũng không thể nhấc lên nổi.

Hạ Chi Lẫm cắn răng, hít sâu một hơi, phẫn hận trừng Địch Ngọc một cái.

Đã gần rạng sáng, rèm cửa trong phòng không được kéo kín hoàn toàn. Ánh trăng màu bạc nhạt đổ xuống, chiếu sáng một góc phòng ngủ. Dưới ánh trăng, đường nét gương mặt sắc sảo của Địch Ngọc hiện lên rõ ràng, tạo thành những mảng sáng tối tương phản.

Hạ Chi Lẫm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đàn ông này, một đỉnh cấp Enigma.

Địch Ngọc vốn là kẻ cao cao tại thượng, con trai duy nhất của tập đoàn Địch thị - gia tộc giàu nhất Lâm Thành, sở hữu khối tài sản hàng chục tỷ.

Hắn còn giữ vị trí cao trong Trung tâm quản lý an toàn ABO và với danh tiếng cũng như thân phận của mình, việc trở thành Hội trưởng ủy ban tối cao trong tương lai là điều không hề khó đoán.

Nhưng tất cả những điều đó thì liên quan gì đến Hạ Chi Lẫm?

Anh là một Alpha, từ trước đến nay đều như vậy. Anh không bao giờ trở thành Omega của bất kỳ ai.

Dù đối phương có là Địch Ngọc, cũng không ngoại lệ.

Anh sẽ không khuất phục.

Tuyệt đối không.

Hơn mười phút sau, Hạ Chi Lẫm gạt chăn sang một bên, gian nan ngồi dậy.

Anh không bật đèn.

Chân có chút nhũn ra nhưng miễn cưỡng cử động được.

Căn phòng tràn ngập hỗn độn của tin tức tố đã được hệ thống không khí làm sạch. Ga giường, chăn màn cũng đã được thu dọn qua loa.

Ở một góc phòng, Hạ Chi Lẫm trông thấy chiếc khăn trải giường nhăn nhúm màu xám trắng.

Chiếc tủ đầu giường đã bị xê dịch khỏi vị trí ban đầu, còn giường cũng lệch hẳn sang một bên.

Một chiếc gối bị ném gần cửa, giờ méo mó, bẹp dí.

Khi bước xuống giường, Hạ Chi Lẫm nhận ra mình đã được thay bộ đồ ngủ sạch sẽ, khô ráo.

Địch Ngọc đã giúp anh rửa sạch.

Nhưng Hạ Chi Lẫm không nhớ gì cả.

Ý nghĩ về việc mình bị Địch Ngọc tùy ý làm gì trong lúc bất tỉnh khiến Hạ Chi Lẫm xấu hổ, giận dữ đến tột cùng.

Kéo lê thân thể mệt mỏi, anh lần theo ánh trăng rời khỏi phòng ngủ, đến nhà bếp tìm nước uống.

Yết hầu anh như đang bốc khói.

Trong khi đó, Địch Ngọc bị tiếng động rất nhỏ khi Hạ Chi Lẫm rời giường đánh thức.

Chiếc đệm rung nhẹ, giường khẽ lung lay.

Mơ màng trong giấc ngủ, hắn cảm giác được người bên cạnh đang rời đi.

Trong tiềm thức, Địch Ngọc vẫn nghĩ rằng mình cần chăm sóc tốt cho Hạ Chi Lẫm. Trùng hợp lúc này, một luồng ánh sáng chói lóa vụt qua mí mắt Địch Ngọc, kích thích đến mức khiến hắn lập tức mở mắt ra.

Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt khiến hắn sững sờ:

"Cậu… muốn giết tôi?"

Vừa tỉnh dậy, điều đầu tiên hắn nhìn thấy là Hạ Chi Lẫm, tay cầm một con dao gọt trái cây, chĩa thẳng vào mình.

Đôi mắt của Hạ Chi Lẫm lạnh lẽo, trống rỗng, tựa hồ trầm tư do dự.

Địch Ngọc không nhúc nhích, chỉ nằm yên, ánh mắt sâu thẳm tràn đầy nhu tình:

"Hạ Chi Lẫm, nếu đâm tôi một nhát có thể khiến cậu hả giận, tôi sẽ không phản kháng."

Địch Ngọc nhắm mắt lại.

Hạ Chi Lẫm cầm con dao trên tay nhưng run rẩy, anh không hạ thủ được.

Nếu anh thật sự có thể hạ thủ được, liền sẽ không đợi đến lúc Địch Ngọc mở mắt.

Anh không thể giết người.

Đôi tay của Hạ Chi Lẫm là để viết luận văn, để nghiên cứu và thực hiện các thí nghiệm sinh học.

Tuyệt đối không phải dùng để giết người.

Địch Ngọc hủy hoại anh, biến anh thành Omega.

Anh không thể lại tự tay hủy hoại tương lai của chính mình.

"Tôi… tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu..."

"Anh câm miệng!" Hạ Chi Lẫm đột ngột cao giọng, tiếng nói khàn khàn, khô khốc, nghe có chút căng thẳng. Địch Ngọc cảm giác anh hét lên như vậy phỏng chừng cổ họng sẽ đau thêm vài phút nữa.

"Cậu đừng kích động," Địch Ngọc nhẹ giọng, định ngồi dậy để trấn an Hạ Chi Lẫm. Người sau theo phản xạ điều kiện, giơ con dao lên cao, cảnh cáo hắn không được lộn xộn.

Cậu muốn gì, tôi đều nghe theo." Địch Ngọc sợ Hạ Chi Lẫm vì tức giận mà làm tổn thương bản thân.

Hạ Chi Lẫm không to lớn hay mạnh mẽ nhưng lúc này trông lại yếu ớt. Anh cố gắng đứng vững nhưng cơ thể lảo đảo như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể khiến anh ngã quỵ.

Ánh trăng phủ lên sườn mặt anh, cả người trông tựa như được bao bọc bởi một màu xám trắng nhợt nhạt, không chút sinh khí.

"Biến khỏi đây ngay lập tức. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!"

"Chuyện này là không thể." Địch Ngọc nhìn Hạ Chi Lẫm, "Cậu cũng biết, một khi bị Enigma đánh dấu, Omega sẽ không thể tiếp nhận dấu ấn từ bất kỳ ai khác."

"Tôi sẽ đi làm phẫu thuật rửa sạch tuyến thể." Đôi mắt Hạ Chi Lẫm trở nên trống rỗng, tối tăm không một tia sáng.

Địch Ngọc kinh ngạc, không ngờ Hạ Chi Lẫm lại quyết liệt đến vậy.

Hắn… là một con quái vật sao? Hạ Chi Lẫm đến mức phải trốn tránh hắn, thậm chí không màng đến nguy hiểm để phẫu thuật rửa sạch tuyến thể?

"Không được! Như vậy sẽ gây tổn thương nghiêm trọng cho cơ thể, hơn nữa mức độ nguy hiểm cũng rất cao."

"Chuyện đó không cần phó hội trưởng Địch bận tâm."

"Không được, cậu là Omega của tôi, tôi sẽ không..."

"Tôi không phải." Hạ Chi Lẫm lạnh lùng ngắt lời Địch Ngọc.

Không ai có quyền ép buộc anh. Anh ghét nhất là bị người khác khống chế.

"Anh không có sự đồng ý của tôi đã đánh dấu tôi, tôi hoàn toàn có thể kiện anh."

"Cậu cứ kiện đi, tôi chấp nhận." Địch Ngọc nhún vai, bộ dạng không sao cả.

Hạ Chi Lẫm giận đến tái mặt, ánh mắt trừng trừng nhìn hắn.

Người này… sao có thể vô sỉ đến mức này chứ?

Phải rồi.

Địch Ngọc là ai chứ? Với quyền thế của hắn, kể cả Hạ Chi Lẫm có kiện, đội ngũ luật sư hùng hậu của Địch gia sẽ đảm bảo hắn vẫn bình an vô sự. Thậm chí, không chừng ngược lại, Hạ Chi Lẫm còn bị vu cho tội "phỉ báng."

Hạ Chi Lẫm thấp giọng cười lạnh, mang theo chút ý vị tự giễu.

Anh đã dây vào một người mà đáng ra không nên động đến.

Cả Lâm Thành, ai dám đối đầu với người của Địch gia?

Huống hồ, anh chẳng qua chỉ là một nhà nghiên cứu nhỏ nhoi.

Ngay từ đầu, anh đã không nên cứu Địch Ngọc.

Đúng là tự chuốc lấy phiền phức.

Thực ra, lời Hạ Chi Lẫm nói muốn kiện cũng chỉ là để uy hiếp Địch Ngọc. Anh sẽ không làm vậy.

Một Alpha đi kiện vì bị cưỡng bức? Nực cười. Anh không chịu nổi sự mất mặt đó.

Anh còn muốn tiếp tục làm việc ở viện nghiên cứu.

Anh muốn một cuộc sống bình thường, không muốn trở thành tâm điểm bàn tán mỗi khi ra đường.

"Hạ Chi Lẫm…"

Nụ cười mang chút đau đớn của Hạ Chi Lẫm khiến Địch Ngọc không khỏi cảm thấy lo lắng. Giọng nói của hắn trở nên nhẹ nhàng, như sợ sẽ làm đối phương kích động thêm:

"Hạ Chi Lẫm, tôi sẽ đối xử tốt với cậu."

Địch Ngọc xốc chăn, ngồi dậy, hoàn toàn không bận tâm đến con dao đang chĩa vào mình.

"Cậu tin tôi đi. Cậu muốn gì, tôi cũng sẽ đáp ứng." Lời nói của hắn như thề thốt, ánh mắt đầy sự khuyên nhủ và lấy lòng.

"Ta chưa từng có bạn trai, cũng chỉ từng có quan hệ thân mật với cậu. Nếu không tin, cậu cứ tùy ý điều tra, tôi không ngại. Chuyện tình cảm của tôi rất đơn giản, không có gì phải giấu giếm..."

"Ai muốn điều tra anh!" Hạ Chi Lẫm tức giận ngắt lời, chưa bao giờ gặp ai tự cao tự đại đến thế. "Tôi không hề có hứng thú với anh, dù chỉ một chút!"

Địch Ngọc nghĩ mình là gì? Cho rằng ai cũng muốn leo lên giường của hắn sao?

Con trai độc nhất của nhà giàu nhất Lâm Thành thì sao?

Enigma đỉnh cấp thì thế nào?

"Địch Ngọc, tôi không muốn nói nhảm với anh. Biến khỏi cuộc sống của tôi ngay lập tức!"
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play