"Thật sự xin lỗi."

Địch Ngọc chân thành nhận sai.

Hạ Chi Lẫm không đáp lại, trực tiếp rời khỏi phòng.

Địch Ngọc đột nhiên cảm thấy vết thương của mình âm ỉ đau nhức.

Rõ ràng lúc nãy không hề có cảm giác gì, vậy mà hiện tại cơn đau lại bất ngờ kéo đến.

Sắc mặt Địch Ngọc trầm xuống, trong lòng dâng lên những cảm xúc lẫn lộn.

Người này tính là cái gì.

Chỉ là cứu hắn một lần thôi mà.

Địch Ngọc không muốn phí tâm suy nghĩ thêm về Hạ Chi Lẫm nữa.

Cùng lắm thì đưa cho anh ta một khoản tiền coi như cảm ơn là xong.

Địch Ngọc nhìn quanh bốn phía.

Phòng khách này được bố trí đơn giản, ngoài chiếc giường và một chiếc bàn trắng nhỏ, không còn bất cứ đồ vật nào khác.

Sự sạch sẽ, ngăn nắp quá mức này cho thấy căn phòng hẳn là rất ít khi được sử dụng.
Địch Ngọc hít một hơi sâu, gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, sau đó hồi tưởng lại những gì đã xảy ra vào tối qua khi hắn bị tấn công.

Giữa đường, hắn bị một nhóm người mai phục. Bọn chúng có ba chiếc xe, khoảng bảy hoặc tám người. Không ai mang súng, đa phần đều cầm gậy sắt và có hai người mang theo dao dài.

Tất cả bọn chúng đều là Alpha.

Cuối cùng, hắn đã hạ gục toàn bộ.

Nhưng trong tình thế nguy hiểm đó, bản thân hắn cũng bị thương. Đám người đó giữ miệng rất kín, thậm chí thà chết cũng không chịu khai ra kẻ đứng sau.

Rốt cuộc, ai là người muốn lấy mạng hắn?

Địch Ngọc nghĩ mãi cũng không tìm được câu trả lời.

Điện thoại cũng bị phá hủy trong lúc hỗn loạn.

Sau một hồi suy nghĩ, Địch Ngọc quyết định rằng điều cần làm trước mắt là tập trung dưỡng thương.

Khi kéo tâm trí quay về hiện thực, Địch Ngọc thử cử động nhẹ cơ thể, cảm nhận lớp vải lụa mềm mại của chăn ga giường chạm vào da.

Hắn vén chăn lên, kiểm tra tình trạng quần áo.

Áo đã không còn, quanh eo là một lớp băng gạc quấn kín và trên người chỉ còn duy nhất chiếc quần lót.

Dù chân không bị thương nhưng chiếc quần dài của hắn đã thấm máu, bị Giang Diên cho rằng quá bẩn và trực tiếp cắt bỏ để rửa sạch.

Khoảng một tiếng sau, Hạ Chi Lẫm bước vào, mang theo bữa sáng.

Đập vào mắt anh là hình ảnh Địch Ngọc vẫn giữ nguyên tư thế kia.

Người này… ngồi yên suốt một tiếng đồng hồ sao?

"Ăn cháo xong thì uống thuốc."

Giọng Hạ Chi Lẫm vẫn đều đều, không chút cảm xúc như thể chẳng hề có chuyện gì xảy ra trước đó.

Bữa sáng là một bát cháo thịt nạc rau củ thơm lừng, được nêm nếm vừa vặn và vẫn còn ấm.

Sự chu đáo trong những chi tiết nhỏ này khiến Địch Ngọc cảm thấy một chút hảo cảm dâng lên trong lòng.

Hắn chợt nhận ra, beta này thoạt nhìn lạnh lùng, kỳ thực là một người chu đáo và tinh tế, làm việc cẩn thận không một chút cẩu thả.

Chưa kể… người này còn sở hữu ngoại hình xuất sắc như vậy.

“Cảm ơn.”

Địch Ngọc sớm đã đã đói bụng, cẩn thận nhận lấy bát cháo, động tác tuy lịch sự nhưng tốc độ lại rất nhanh, ăn hết sạch bát cháo.

“Trù nghệ của cậu thật tốt.”

Hắn không ngần ngại dành lời khen, hoàn toàn chân thành, không chút phóng đại.

Nhưng thực tế, ngoài món cháo, Hạ Chi Lẫm cũng chẳng biết nấu thêm gì khác.

"Ăn cháo xong thì uống thuốc."

Hạ Chi Lẫm đem bát cháo vừa ăn xong sang một bên, sau đó đặt thuốc và một ly nước trước mặt Địch Ngọc.

Dưới sự chăm sóc của Hạ Chi Lẫm, Địch Ngọc ngoan ngoãn uống thuốc, sau đó trong phòng lại rơi vào im lặng.

Hạ Chi Lẫm thu dọn bát đũa, không nói thêm câu nào, chuẩn bị rời khỏi phòng.

“Khoan đã…” Địch Ngọc vội gọi anh lại.

Hạ Chi Lẫm dừng chân nhưng không quay đầu.

“Cậu tên là gì?”

“Hạ Chi Lẫm.” Anh đáp ngắn gọn, giọng điệu không hề gợn sóng.

“Cậu biết tôi?”

Địch Ngọc nhớ rõ tối qua Hạ Chi Lẫm đã kêu tên hắn.

“Anh là phó Hội trưởng Ủy ban tối cao của trung tâm quản lý an toàn ABO, tôi xem qua trên bản tin.”

Hạ Chi Lẫm thoáng nhìn Địch Ngọc, ánh mắt lướt qua như một cơn gió nhẹ, không chút để ý mà nói ra những lời này.

“Ồ.”

“Hạ Chi Lẫm, cảm ơn cậu đã cứu tôi.”

“Chuyện nhỏ không tốn sức gì.”

Giọng điệu lạnh lùng của Hạ Chi Lẫm không hề thay đổi, thần sắc đạm mạc. Anh không nán lại trong phòng dù chỉ một chút, khiến Địch Ngọc cảm thấy anh có vẻ đang mâu thuẫn với mình.

“Sau này, nếu cần bất kỳ sự giúp đỡ nào, cậu có thể đến tìm tôi tại Địch thị.”

“Không cần.”

“Tôi nói thật…”

“Anh nghỉ ngơi đi.”

Không đợi Địch Ngọc nói thêm, Hạ Chi Lẫm đã bước ra khỏi phòng, còn cẩn thận đóng cửa lại.

Địch Ngọc nhíu mày: Tại sao cậu ấy lại chán ghét mình?

——

Hạ Chi Lẫm ngủ quên, đến khi tỉnh dậy nhìn đồng hồ, đã là đầu giờ chiều.

Cả người khô nóng không khoẻ, hơn nữa cảm giác càng ngày càng mỏi mệt.

Không thích hợp.

Cảm giác này... chẳng lẽ là do thuốc ức chế đã hết tác dụng?

Nhưng làm sao có thể vừa đúng lúc như thế, hiệu lực lại kết thúc chính xác đến vậy?

Lúc trước, anh bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của Địch Ngọc nên mới xuất hiện triệu chứng nhưng bây giờ rõ ràng không hề chịu tác động nào.

Hạ Chi Lẫm nhanh chóng mặc quần áo, định trốn tránh Địch Ngọc và đến bệnh viện ngay lập tức.

Anh không chắc với tình trạng hiện tại liệu mình có thể lái xe được hay không... nhưng lý trí còn sót lại mách bảo rằng tuyệt đối không thể cùng chung phòng với Địch Ngọc.

Mở cửa phòng ngủ chính, Hạ Chi Lẫm cảm thấy thấp thỏm và bất an.

Khi vừa vặn khóa cửa, khe cửa chỉ hé ra một chút, một bóng người cao lớn đã đứng ngay trước mặt anh.

Địch Ngọc xuất hiện, nửa người trên không mặc gì, băng gạc quấn quanh vết thương bên hông đã thấm máu, để lộ vệt đỏ nhàn nhạt.

Phần dưới chỉ quấn tạm một chiếc chăn mỏng.

Không chờ để Hạ Chi Lẫm mở miệng, Địch Ngọc đã hốt hoảng túm lấy cánh tay Hạ Chi Lẫm, đẩy anh trở lại phòng.

Hạ Chi Lẫm theo bản năng giãy giụa, hất tay Địch Ngọc ra. Nhưng Địch Ngọc đã bước vào phòng, đứng chắn lối ra, ép sát anh.

"Anh muốn làm gì?"

Hạ Chi Lẫm cảnh giác giữ khoảng cách, mày nhíu chặt, nội tâm tràn ngập khủng hoảng.

Mùi tuyết tùng xộc vào mũi...

"Tại sao?" Địch Ngọc chất vấn, giọng sắc bén như thể đã đoán ra điều gì.

Hạ Chi Lẫm giật mình, ánh mắt nhìn thẳng về phía Địch Ngọc.

Đôi mắt của Enigma cực nóng, trong ánh nhìn nóng rực ấy xen lẫn ham muốn không thể che giấu.

Bản năng khiến Hạ Chi Lẫm lùi lại vài bước.

Anh cảm thấy mình không thể ở lại đây thêm giây nào nữa. Cố sức đẩy Địch Ngọc ra, anh chạy thẳng ra khỏi phòng ngủ.

Dù thân thể có chút lảo đảo, Hạ Chi Lẫm vẫn giữ đủ tỉnh táo và thể lực để nhắm thẳng về phía cửa.

Nhưng Địch Ngọc dường như đã đoán được ý định của Hạ Chi Lẫm. Hắn bước nhanh đến trước, một tay đóng sập cửa lại, dựa vào cửa chắn lối, từ trên cao nhìn xuống.

"Cậu rốt cuộc là Omega hay Beta? Tại sao tôi lại bị cậu ảnh hưởng?"

Trong đôi mắt Địch Ngọc, ngọn lửa dục vọng càng lúc càng bùng lên mãnh liệt.

"Cậu đang cố ý câu dẫn tôi."

Hạ Chi Lẫm giận dữ quát: "Ai thèm câu dẫn anh!"

"Tránh ra, tôi muốn đi ra ngoài!"

Lòng bàn tay Hạ Chi Lẫm đổ mồ hôi, ánh mắt ngày càng lạnh lẽo nhưng cơ thể anh đã bắt đầu mất đi sức lực.

"Vậy cậu giải thích đi! Tại sao tôi lại bị cậu ảnh hưởng!"

Ngữ khí của Địch Ngọc tràn ngập lực uy hiếp, mang theo sự áp bức tự nhiên của một Enigma.

Hắn chắc chắn rằng, thứ hương vị đã tác động đến hắn đêm qua chính là từ Hạ Chi Lẫm. Một mùi hương thoang thoảng vị chanh thanh mát.

"Giải thích gì chứ?"

"Tôi làm sao biết anh bị ảnh hưởng vì cái gì."

Giọng nói của Hạ Chi Lẫm vẫn lạnh nhạt nhưng nét mặt anh hiện rõ sự chịu đựng, ánh mắt như có chút ươn ướt, phần nào phản ánh cơn sốt đang bùng lên trong cơ thể.

Địch Ngọc không biết Hạ Chi Lẫm là một Alpha, Hạ Chi Lẫm cũng không định nói ra.

Bất kỳ Omega nào khi bước vào kỳ phát tình đều có thể gây ảnh hưởng đến các Alpha hoặc Enigma xung quanh. Nhưng nếu Địch Ngọc biết Hạ Chi Lẫm thực chất là một Alpha và còn rơi vào kỳ phát tình chỉ vì hắn, liệu Địch Ngọc sẽ nghĩ sao?

Hạ Chi Lẫm nhìn Địch Ngọc, ánh mắt lạnh lẽo, tâm trạng lẫn lộn giữa giận dữ, bối rối và khổ sở.

Địch Ngọc cảm thấy như bị mắc kẹt giữa lý trí và bản năng, cắn răng kiềm chế cơ thể đang mất kiểm soát.

Lý trí mách bảo hắn không được vượt giới hạn, không thể hành động như một con thú hoang mất hết kiểm soát.

Nhưng hắn sắp phát điên rồi.

Omega trước mắt này quá sức mê hoặc, khiến hắn hoàn toàn không thể chống cự.

Sự cám dỗ này vượt xa những gì hắn có thể chịu đựng.

Không hiểu vì sao, Địch Ngọc lại bị Hạ Chi Lẫm cuốn hút đến mức này. Hắn chỉ muốn tiến lại gần anh...
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play