Anh tuyệt đối không để bản thân rơi vào hoàn cảnh như vậy.

Ánh mắt Hạ Chi Lẫm tối sầm lại, đôi con ngươi trống rỗng, lạnh lẽo như một vực sâu không đáy.

Chuyện này vẫn chưa đến mức không thể cứu vãn.

Địch Ngọc chưa đánh dấu anh, đây là điều quan trọng nhất. Hiện tại, chỉ có mình Hạ Chi Lẫm biết về độ tương hợp cao giữa tin tức tố của cả hai.

Anh bước vào phòng tắm, cởi quần áo rồi mở vòi sen. Dòng nước lạnh xối thẳng xuống, rửa trôi mọi thứ, kể cả cảm giác lẫn những suy nghĩ nặng nề. Đôi mắt dài hẹp của anh vẫn u tối, vô thần nhưng nước lạnh đã khiến anh tỉnh táo hơn phần nào.

Hạ Chi Lẫm hít sâu, cố gắng trấn tĩnh và đơn giản hóa mọi suy nghĩ.

Giữa anh và Địch Ngọc chưa hề có bất kỳ mối quan hệ thực chất nào và anh cũng chưa bị đánh dấu.

Chỉ là tin tức tố của Địch Ngọc đã ảnh hưởng đến anh.

Anh tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai đánh dấu mình.

Ba ngày sau, anh sẽ tiễn Địch Ngọc rời khỏi đây.

Để đảm bảo an toàn tuyệt đối, Hạ Chi Lẫm quyết định rằng, từ giờ trở đi, mỗi khi phải tiếp cận Địch Ngọc, anh sẽ tiêm thuốc ức chế trước, đồng thời dán một lớp ngăn cách tin tức tố. Ngoại trừ những lúc cần thiết để mang cơm, thuốc, hoặc thay thuốc, anh sẽ hạn chế tối đa mọi tiếp xúc với Địch Ngọc.

Chỉ cần anh đủ cẩn thận, sẽ không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra.

Sau khi tắm xong, trước khi đi ngủ, Hạ Chi Lẫm cẩn thận ghé qua phòng khách để kiểm tra. Tuy nhiên, sau trải nghiệm vừa rồi, anh chỉ dám đứng từ xa, ngoài cửa, liếc qua một cái. Thấy Địch Ngọc đang ngủ đến an tĩnh , anh mới thở phào nhẹ nhõm và trở về phòng nghỉ ngơi.

——

Sáng hôm sau, Hạ Chi Lẫm tỉnh dậy đúng 6 giờ.

Dù chỉ ngủ ba tiếng, đồng hồ sinh học của anh không bị ảnh hưởng, vẫn duy trì như bình thường.

Đôi mắt anh thoáng hiện chút mệt mỏi, cơ thể rã rời như đang chống lại nhịp sinh học quen thuộc.

Theo thói quen, những ngày phải thức khuya tăng ca, Hạ Chi Lẫm thường dành buổi sáng để ăn uống, rửa mặt sạch sẽ trước khi ngủ bù.

Anh miễn cưỡng đứng dậy, đi rửa mặt, rồi tiến vào bếp chuẩn bị bữa sáng.

Trước khi làm cơm, anh quyết định qua xem tình trạng của Địch Ngọc.

Thuốc ức chế có hiệu quả trong 12 giờ, nên Hạ Chi Lẫm tính toán sẽ đi mua thêm sau khi ăn sáng, vẫn còn kịp.

Dán miếng ngăn cách tin tức tố lên cổ, thay áo ngủ bằng bộ đồ ở nhà thoải mái, anh bước vào phòng khách.

Địch Ngọc vẫn đang ngủ.

Hơi thở hắn trầm ổn, gương mặt anh tuấn nổi bật, đôi môi vẫn hơi tái nhợt, dù môi hơi tái nhợt. Mái tóc bị xô lệch trong giấc ngủ, làm tăng thêm vẻ lôi cuốn hoang dã..

Giống như một con báo bị thương, ngoan ngoãn nghỉ ngơi.

Hạ Chi Lẫm há miệng thở dốc, không biết có nên gọi tên hắn hay không.

"Địch Ngọc?"

Người trên giường không có phản ứng.

Hạ Chi Lẫm tiến đến, kiểm tra nhiệt độ cơ thể hắn ta.

Bình thường.

Điều này cho thấy quá trình hồi phục đang tiến triển tốt như Giang Diên từng nói. Quả nhiên, Enigma luôn có khả năng hồi phục mạnh mẽ.

“Ưm…” Một âm thanh trầm thấp vang lên.

Hạ Chi Lẫm lập tức cảnh giác, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Địch Ngọc. Hàng mi dài của hắn khẽ chớp, rồi từ từ mở mắt.

"Anh tỉnh rồi." Hạ Chi Lẫm nhàn nhạt nói.

Địch Ngọc tỉnh dậy, ngây người vài giây. Ánh mắt hắn ngốc lăng nhìn Hạ Chi Lẫm.

Tầm mắt mang theo chút ý vị dò xét.

Radar cảnh giác của Hạ Chi Lẫm lập tức reo vang. Với anh, bất kỳ sự chú ý nào từ Địch Ngọc đều là dấu hiệu nguy hiểm.

Cảm giác khó chịu lan khắp cơ thể.

"Anh là beta?" Địch Ngọc thẳng thắn hỏi.

Hạ Chi Lẫm nhíu mày.

Vừa mới tỉnh đã hỏi đến giới tính thứ hai của người khác, đúng là không biết giữ lễ độ.

Địch Ngọc hỏi như vậy vì trong cơn mê man đêm qua, hắn lờ mờ cảm nhận được một luồng tin tức tố. Nhưng bây giờ hắn lại không cảm nhận được chút hơi thở tin tức tố Omega nào.

Hơi thở tin tức tố nhạt nhòa, vóc dáng cao khoảng 1m80, không hề mảnh khảnh. Tất cả khiến Địch Ngọc suy đoán rằng Hạ Chi Lẫm là beta.

"Anh cảm thấy thế nào?"

Hạ Chi Lẫm trả lời lảng sang chuyện khác, giọng điệu lạnh nhạt. Anh cố ý lùi lại, giữ một khoảng cách an toàn với giường.

Ý thức được mình vừa thất thố, Địch Ngọc nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, ánh mắt thêm phần khiêm tốn và biết ơn.

"Đã khá hơn nhiều rồi. Cảm ơn anh đã cứu tôi."

Hạ Chi Lẫm chỉ đáp lại bằng một tiếng "Ừm" lạnh nhạt, rồi xoay người đi lấy nước cho Địch Ngọc.

Địch Ngọc nhìn bóng dáng Hạ Chi Lẫm, thần sắc phức tạp.

Cái cảm giác xa cách, lạnh nhạt của Hạ Chi Lẫm tựa như một bức tường vô hình khiến hắn không khỏi cảm thấy như mình bị xúc phạm.

Rõ ràng chỉ là một người xa lạ, vậy tại sao lại để ý thái độ của đối phương đến thế?

Người này thật lạnh lùng.

Có vẻ như anh ta không thích những phiền toái nhưng lại sẵn lòng cứu mình.

Địch Ngọc không dám công khai nhìn chằm chằm Hạ Chi Lẫm, chỉ âm thầm cúi mắt xuống, giả vờ rằng mình đang mệt mỏi vì vết thương. Thế nhưng, ánh mắt hắn vẫn lén lút dõi theo từng biểu cảm nhỏ nhất của Hạ Chi Lẫm.

Tối qua, luồng tin tức tố ấy ảnh hưởng hắn quá mạnh mẽ, hắn chắc chắn đó không phải là ảo giác.

"Uống nước."

Hạ Chi Lẫm đặt một ly nước xuống trước mặt Địch Ngọc, mắt anh không dừng lại trên người đối phương dù chỉ một giây.

Địch Ngọc mỉm cười, chậm rãi ngồi dậy, duỗi tay tiếp nhận lấy ly nước. Nhưng vì không ngừng quan sát Hạ Chi Lẫm, tay hắn vô tình chạm phải tay đối phương.

Ngay lập tức, như bị điện giật, Hạ Chi Lẫm lập tức buông tay.

“Rầm!”

Chiếc ly rơi xuống sàn, nước và những mảnh vỡ bằng sứ tung tóe trên nền nhà.

Không khí bỗng chốc trở nên im lặng đến nghẹt thở.

Địch Ngọc sững sờ, tay hắn vẫn cứng đờ tại chỗ.

Hạ Chi Lẫm nhìn xuống đống hỗn độn trên sàn nhà, đôi mắt lạnh băng như một hồ nước sâu không đáy.

"Thực xin lỗi!"

Địch Ngọc lúng túng, không ngờ phản ứng của Hạ Chi Lẫm lại lớn đến vậy.

Thế nhưng, biểu cảm của Hạ Chi Lẫm không hề dao động. Anh lạnh lùng quay người đi lấy dụng cụ để dọn dẹp, không nói một lời.

Địch Ngọc không biết nên đặt tay ở đâu, có chút quẫn bách xấu hổ.

Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên kỳ lạ một cách khó tả.

Chỉ vài phút sau, Hạ Chi Lẫm quay lại với một ly nước khác.

Lần này, Địch Ngọc cẩn thận hết mức, đón lấy ly nước một cách chắc chắn, ánh mắt không dám rời khỏi bàn tay của mình, sợ lại chạm vào đối phương.

“Vừa rồi… tôi xin lỗi.”

"Không sao." Giọng nói trầm thấp của Hạ Chi Lẫm vang lên.

"Tôi không thích có tiếp xúc cơ thể với người khác."

Câu nói thẳng thừng, lạnh băng nhưng cũng giống như một lời trấn an: Vừa rồi là tôi phản ứng quá mức, không phải lỗi của anh.

"Không, là tôi không cẩn thận." Địch Ngọc nhìn Hạ Chi Lẫm. "Thật sự xin lỗi."

Hạ Chi Lẫm khẽ thở dài một cái, Địch Ngọc thấy thế càng thêm khẩn trương.

"Để tôi mua cái mới bù lại cho anh."

"Không cần."

Giọng nói của Hạ Chi Lẫm đột nhiên sắc bén hơn, lạnh lùng như băng đá.

Từ “bù” mà Địch Ngọc vừa thốt ra dường như đã khơi dậy một cảm giác kích thích nào đó trong Hạ Chi Lẫm.

Địch Ngọc cứng người lại, rõ ràng trông có phần lúng túng và bất an, động tác cũng trở nên cẩn thận hơn.

"Cứ bỏ qua đi."

Hạ Chi Lẫm không nóng không lạnh nhìn Địch Ngọc.

Ngày thường là một người hoạt ngôn, khéo ăn khéo nói, Địch Ngọc lúc này lại không thể thốt ra nổi một lời.

Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy bất lực khi đứng trước một người.

Hắn là Enigma, năng lực mọi mặt đều xuất sắc, từng lăn lộn nhiều năm trong cả quan trường lẫn thương trường. Hắn luôn tự tin vào khả năng ứng xử khéo léo và thỏa đáng của mình.

Rất hiếm khi hắn gặp phải ai mà bản thân không thể đối phó.

Huống chi, với gia thế và địa vị của hắn, thường thì chỉ có người khác lấy lòng và nhường nhịn hắn.

Nhưng Hạ Chi Lẫm lại khiến hắn lần đầu cảm thấy trí tuệ cảm xúc và chỉ số thông minh của mình chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play