Hai mươi phút trước, khi mọi người rời khỏi phòng bệnh, chỉ còn lại ba người Đường Kỷ Chi trong phòng, Dư Sơn Sơn trên giường liền rút kim truyền ra, có vẻ anh muốn xuống giường. Thấy Dư Sơn Sơn yếu ớt, dường như có thể ngã bất cứ lúc nào, Đường Kỷ Chi tiến lên định đỡ anh.
“Cảm ơn.” Dư Sơn Sơn mỉm cười nhìn Đường Kỷ Chi. Con ngươi của anh hơi ánh lên sắc xám nhạt, mang theo cảm giác già nua, ánh mắt sâu thẳm. Khi nhìn thẳng vào Đường Kỷ Chi, ánh mắt ấy dường như có thể xuyên thấu tận sâu trong linh hồn, khiến Đường Kỷ Chi cảm thấy hơi khó chịu như bị nhìn thấu tâm can.
Dựa vào sức của Đường Kỷ Chi, Dư Sơn Sơn đứng lên. Cổ tay anh gầy đến mức như chỉ cần bẻ nhẹ là gãy, bộ đồ bệnh nhân lỏng lẻo treo trên người càng làm anh trông nhỏ bé.
Nhưng thực tế anh rất cao, thậm chí còn cao hơn Đường Kỷ Chi, gần bằng Lam Đồng.
Đường Kỷ Chi khẽ nhíu mày. Cậu không cảm nhận được bất kỳ sức sống hay sinh khí nào từ người này. Dư Sơn Sơn giống như một ông già đã đặt một chân vào quan tài, ngoại trừ vẻ ngoài trẻ trung, cơ thể bên trong của anh đã già cỗi.
Khi đứng vững, Dư Sơn Sơn buông tay Đường Kỷ Chi và nhẹ giọng nói: “Trên đường đến đây, chị tôi không làm khó cậu chứ?”
Đường Kỷ Chi lắc đầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT